Thấy cô vợ thường ngày nhu thuận nghe lời, bây giờ lại xù lông mắng chồng, cậu chỉ biết đỡ trán cười trừ: "Em có biết hậu quả khi chê chồng yếu không?"
Là tên nào dám mách lẻo với cô chuyện cậu bị Nhị Hồ đánh? Về nhà phải lôi ra đánh hèo mới được! Cậu nghĩ trong lòng rồi không nói không rằng nhấc cô đặt lên lưng, sải bước vững vàng đi lên đỉnh núi.
"Em phải nghe tôi nói, không được tự trách bản thân mình. Nếu không có em, bây giờ tôi vẫn là một bán yêu, sống mãi không thể chết, chẳng khác nào loài yêu quái."
Cô nghe cậu kể, cậu và kẻ thù lớn nhất của cậu - Sa Hãn, bị ràng buộc với nhau bởi một lời nguyền trăm năm. Suốt một trăm năm cậu không thể chết, cho đến khi Sa Hãn đội mồ sống lại, cậu phải một lần nữa tiêu diệt hắn, ngăn chặn hắn làm hại chúng sinh.
"Sao cậu không nói với em ngay từ đầu? Cậu làm em thấp thỏm, dằn vặt thế nào có biết không?"
So với việc cậu sống mãi không thể chết, thì cậu chết đi, ở bên cô cùng cô sống hết kiếp này, sẽ là kết quả tốt hơn cho cả hai. Cô đã hiểu quyết định của cậu, nhưng sự thật cậu vẫn bị cô khắc nên mới chết, cô vẫn rất buồn.
"Cậu đưa em đi đâu?"
"Tôi đưa em đi xem một thứ, tôi không giấu em nữa, mất công sau này em phát hiện ra lại mắng chồng té tát."
Cậu muốn đưa cô đến chỗ cất giữ thi thể của cậu, ở đúng trên đỉnh núi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-ngai/2653448/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.