"Chuyện gì vậy? Chúng tôi có thể giúp được gì không?" 
Nhị Hồ thấy hai cô cậu đồng thanh hỏi, rõ ràng người con gái hắn thích đã làm vợ người khác nhưng hắn lại thấy họ thật đẹp đôi. Làm hắn nghĩ đến câu "Thuận vợ thuận chồng tát Biển Đông cũng cạn", trong lòng tự dưng thấy an ủi hơn, hắn nói tiếp: 
"Tôi bị Nhất Hồ vu oan dẫn người ngoài vào Hồ tộc làm phản, mà cha tôi cũng tự nhiên đổ bệnh thập tử nhất sinh, không rõ nguyên do. Cả Hồ tộc đang coi tôi là kẻ phản bội, tôi không thể trở về được nữa. Cứ tình hình này, ngày Nhất Hồ lên kế vị cha tôi chắc không còn xa đâu..." 
"Các cô gái bị mất tích gần đây, nhiều khả năng là chuẩn bị cho lễ tế, mừng tộc trưởng mới lên kế vị..." 
"Không thể được! Tại sao nhất định phải đem những người vô tội đi tế? Hồ tộc các người thật hoang đường!" 
Nhị Hồ biểu cảm bất cần đời đáp lại: "Tôi với Hồ tộc chẳng liên quan gì đến nhau nữa, cô có mắng chửi cũng vô ích thôi." 
Lúc này Cảnh Dương bất ngờ hỏi một câu khiến Nhị Hồ cũng phải giật mình: "Nếu có một ngày ngươi được lên làm tộc trưởng Hồ tộc, liệu ngươi có bãi bỏ tập tục tế người của Hồ tộc không?" 
Nhị Hồ từ nhỏ đã bỏ nhà đi lưu lạc dân gian, nên những buổi lễ tế của Hồ tộc hắn đều vắng mặt, cũng không bị nhiễm thói quen ăn thịt người của Hồ tộc. Hắn là con Hồ yêu duy nhất của Hồ tộc chưa từng động 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-ngai/2649817/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.