"Cô nói gì tôi không hiểu, tôi từng đi tiệm kim hoàn lúc nào? Còn cả cái hoa tai rỗng ruột gì chứ? Sao tôi chẳng nhớ gì hết..."
Chẳng lẽ người thợ kim hoàn nói dối, cô Ngải nghĩ thầm. Cô cũng không thể cưỡng ép Trương Linh nhớ lại được, ép quá cô ấy sẽ khóc la om sòm kinh động đến hoàng hậu.
"Ngải, tóc của cô thật đẹp, vừa đen vừa mượt như suối vậy! Để tôi vấn tóc cho cô nhé! Tay nghề vấn tóc của tôi rất khéo, không tin cô có thể hỏi chị tôi xem đúng thế không."
Cô Ngải muốn dỗ Trương Linh vui vẻ rồi lại từ từ hỏi dò cô ấy tiếp, nên đồng ý. Trong phòng Trương Linh có đốt tinh dầu an thần, cô Ngải ngửi một lúc cảm thấy buồn ngủ, cộng với đang mang thai nên càng dễ buồn ngủ hơn.
Cô ngồi trước gương cho Trương Linh vấn tóc, nhắm mắt dưỡng thần nên không nhận ra cung nữ trong phòng đã bị Trương Linh đuổi hết ra ngoài từ bao giờ. Mặt gương phản chiếu khuôn mặt của người đứng sau lưng cô, Trương Linh bỗng giật mạnh cái lược, nụ cười từ từ ngoác rộng.
"Á, đau quá, sao cô mạnh tay vậy?"
Cô Ngải giật mình mở mắt ra, trên đầu truyền đến cảm giác hơi đau. Cô quay mặt lại nhìn Trương Linh, thấy khuôn mặt cô ta tỏ ra ngây thơ vô tội:
"Ối, xin lỗi cô, mấy hôm nay cử động chân tay của tôi không được linh hoạt, tôi làm cô đau sao? Xin lỗi tôi không cố ý..."
Trương Linh vừa nói vừa rơm rớm nước mắt, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-ngai/2649816/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.