"Cái gì đây?" 
Vua thấy trên bàn có một bức thư, bèn mở ra xem: "Xin lỗi cha mẹ, xin lỗi chị, con bị bắt cóc rồi lại trở về, khiến thiên hạ đàm tiếu, ảnh hưởng thanh danh nhà họ Trương, chi bằng chết đi để chứng tỏ sự trong sạch..." 
Ngoại trừ tiếng gào khóc đau đớn của hoàng hậu, ai nấy đều trầm mặc không dám nói gì, bầu không khí chết chóc tang thương bao phủ khắp căn phòng. 
Cô Ngải nghe bên ngoài xôn xao, thân thể suy yếu nhưng vẫn gượng dậy hỏi: "Cậu, bên ngoài có chuyện gì thế?" 
"Trương Linh chết rồi." - Cảnh Dương trầm giọng nói. - "Nghe nói treo cổ tự tử." 
"Em không tin! Trương Linh rất kỳ lạ, dường như bị ai đó điều khiển thân xác!" 
Một người buổi chiều còn vui vẻ cười nói, vừa chập tối đã lại nghĩ quẩn tử tự, nghĩ thế nào cũng không thể tin nổi. 
"Mà Nhị Hồ đâu rồi?" 
Từ lúc nghe cô Ngải nói Trương Linh có vấn đề, Nhị Hồ đã ngay lập tức đi tìm cô ta. Cô Ngải vừa mới bị cổ độc hành, chứng tỏ chủ nhân điều khiển con cổ đã sai khiến nó vào khoảng thời gian gần trước đó. Hắn phải nhanh tay bắt kẻ đó lại. 
Khi vào phòng Trương Linh, Nhị Hồ thấy cô ta đã chết từ bao giờ. Lại nghe thấy tiếng động trên mái nhà, hắn lập tức đuổi theo. Trên người kẻ đó toả ra một mùi hương thơm, Nhị Hồ thấy quen thuộc giống như đã từng ngửi thấy ở đâu, nhưng nhất thời chưa nhớ ra được... 
Trong phòng Trương Linh, hoàng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-ngai/2649814/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.