Người ở Liên phủ đều biết, Ninh Sơ Nhị sợ Phương Uyển Chi.
Sợ đến mức nếu có thể trốn tránh tuyệt không gặp, có thể cất giấu tuyệt không lộ diện.
Liên Phương thị không thích nàng.
Nghe nói lúc Liên Thập Cửu muốn cưới nàng, bà trước dùng thắt cổ, sau nhảy hồ, dùng dao sắc bén cắt cổ tay tự sát, cùng đủ loại tiết mục.
Theo ý của Phương Uyển Chi, nhi tử của mình là con vợ cả thượng thư, quan to tam phẩm. Tương lai cho dù không làm phò mã, thì cũng tiền đồ vô lượng.
Gia thất như vậy, lại cố tình cưới nữ nhi tứ phẩm Khâm Thiên Giám chính, không thể nghi ngờ là tự hủy tương lai.
Bà xuất thân thế gia, hiểu rõ cách dùng “bàn tính” như thế nào, gặp chuyện nên “làm” như thế nào.
Nhưng gặp phải Ninh Sơ Nhị, nửa điểm cũng không có tác dụng.
Liên thượng thư cũng lười hỏi chuyện hậu trạch, bản thân lại là người lỗi lạc tùy tính. Bởi vậy đối với việc hôn nhân của nhi tử, chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt mà đáp ứng.
Liên Tiểu Gia càng dỗ bà hai câu như dỗ dành hài tử, xoay mặt đã kiệu tám người khiêng nâng người vào cửa.
Liên Phương thị trong lòng nghẹn khuất, thời điểm Liên Thập Cửu vén khăn voan động phòng hoa chúc, còn chạy đến cửa sổ phòng hắn ôm bài vị tổ tông.
Mà Ninh Sơ Nhị, điều đầu tiên nhìn thấy trong đêm tân hôn, trừ bỏ vẻ mặt tươi cười đắc sắc của phu quân, đó là bà bà Phương Uyển Chi khóc lóc, giương nanh múa vuốt, đấm ngực kêu la thẹn với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-lang-dai-nhan-dung-chay/541202/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.