Ninh Sơ Nhị không ngờ hắn nói trực tiếp như như vậy, nhất thời lại là nghẹn lời.
Ngay cả chính nàng cũng không biết, vì sao lại hỏi như vậy.
Nàng thừa nhận, thời điểm nhìn thấy bộ chăn màu hồng nhạt trên giường Liên Thập Cửu, nàng giãy giụa rất nhiều.
Nàng nhiều lần nói với mình, ngươi ghen ghét cái gì? Bắt đầu từ ngày rời khỏi Liên Thập Cửu, ngươi đã không còn quyền lợi ghen ghét. Hắn hoặc cưới hoặc nạp thiếp, đều không còn quan hệ với ngươi.
Thế nhưng là, cảm giác chua xót vô lực nhưng vẫn quanh quẩn ở trong lòng.
“Cái chăn trên giường kia là của Liên Tiểu Thú, hắn thích màu hồng nhạt có hoạ tiết hoa lá. Hài tử hơn phần nửa thời gian đều ngủ cùng với ta, ta sợ hắn bị cảm lạnh, cho nên dùng chăn cũng lớn hơn chút. Còn cái gì muốn hỏi nữa không?”
Liên Thập Cửu thản nhiên, làm cho Ninh Sơ Nhị không khỏi xấu hổ.
Nàng nghĩ, khuôn mặt của mình giờ này chắc chắn xấu xí đến cực điểm. Bởi vì nàng thậm chí vì câu giải thích này, khóe miệng bắt đầu giơ lên.
“Phẩm vị của Phì Phì, thực sự rất tốt, thực sự rất tốt.”
Nàng chỉ có thể nói như vậy, chột dạ không dám ngẩng đầu.
Liên Thập Cửu giữa mày giãn ra.
“Không có gì muốn hỏi sao?... Ta thì có.”
Hắn thay đổi tư thế thoải mái hơn, đến gần nàng hơn, mùi rượu thơm nồng cùng tiếng nói trầm thấp chậm rãi truyền vào tai nàng.
“Một năm nàng rời khỏi ta, nàng sống có tốt không?”
Trong lòng, giống như có thứ gì đó mềm mại lướt nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-lang-dai-nhan-dung-chay/541201/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.