Đông Quan đại nhân cúi đầu nhìn sách một lúc lâu, biểu tình trên mặt đột nhiên biến thành phẫn uất.
“Nói bậy! Đại nhân sao có thể thích xem loại sách này... Thứ đồ bất nhập lưu* này?!”
*: chỉ tư tưởng, lời nói không đâu vào đâu, viển vông; đẳng cấp thấp; không xứng để quan tâm, để xếp loại.
Tiểu Xuân mờ mịt trừng mắt châu.
“Thì ~ là thích cái này, mỗi ~ ngày đều đến xem.”
Nàng chỉ biết trên mặt sách có một từ “hương”, cho rằng mình cầm quyển sách dạy nấu ăn, còn rất nghiêm túc giải thích.
“Khẩu vị của quan lão gia, ta ~ đâu biết rõ ràng. Khổng ~ Tử nói rằng, thực sắc tính dã*, có người nào không thích ăn ~ đâu.”
*: nghĩa là chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người. (Câu này của Mạnh Tử, Tiểu Xuân nhớ nhầm người).
Gương mặt Tần tiểu thư sinh đỏ bừng.
Đây là bản “Tân thâu hương thiết ngọc chi pháp”, phiên bản phổ biến nhất trong năm nay, trong sách tuy thuật lại sự vinh nhục của hậu viện đại trạch, nhưng không thiếu phương pháp trộm hương trộm ngọc, là loại thư tịch trơ trẽn nhất.
“Đại nhân nhà chúng ta, sao có thể thích loại sách như vậy.”
Đông Quan mất bình tĩnh, vứt quyển sách kia ra rất xa, dường như coi đây là thứ làm ô nhục văn nhã.
“Ta tự mình tìm.”
Ninh Sơ Nhị không biết Tiểu Xuân đã tạo nghiệt gì bắt mình cõng trên lưng, chỉ nghe thấy ý trong lời nói không phải ý tốt. Một bên nôn nóng, một bên chầm chậm bò ra cửa.
Nàng ngồi xổm ở hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-lang-dai-nhan-dung-chay/265057/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.