Hùng hài tử lớn như vậy, còn chưa bao giờ phải chịu đói đâu.
Liên Tiểu Thú lén nhìn Liên Thập Cửu, thấy hắn rất kiên nhẫn, không những không nhìn Liên Tiểu Thú, ngược lại cầm lấy một quyển sách chậm rãi lật xem, càng thêm không vui, dùng mu bàn tay lau nước mắt, nãi thanh nãi khí nói.
"Đói bụng, muốn ăn cơm!!"
Nào có người cha như vậy, chẳng lẽ cứ để hắn đói sao?
Liên Tiểu Gia cũng không thèm ngẩng đầu, lại lật một trang khác.
"Trong phủ không có đầu bếp, con vừa rồi không phải đã nghe thấy sao?"
Chưa có nhi tử nào cứng đầu hơn cha mình.
"Vậy người làm cho con ăn!"
Liên Thập Cửu không trả lời, cứ ngồi đó như thường.
Cuối cùng, Liên Tiểu thú không chịu nổi cơn đói, rớt nước mắt dùng sức cào cấu hai chân hắn.
"Đói a, không cho ăn sao? Muốn thấy nhi tử chết sao?"
Liên Thập Cửu ghét bỏ đẩy hắn ra.
"Nếu thật sự đói bụng, vậy theo ta đi tìm nương con."
Liên Tiểu Thú cư nhiên hừ lạnh một tiếng, lại xoay trở về.
Hùng hài tử không thể nuông chiều.
Liên Thập Cửu nhìn tư thế "gàn bướng hồ đồ" này của hắn, thần sắc nhàn nhạt nói.
"Vậy chịu đói."
Liên Tiểu Thú khóc lóc đủ kiểu, lắc cánh tay Liên Thập Cửu nói.
"Cha nấu cơm đi, nhi tử muốn ăn cơm."
Tiểu Gia làm sao biết nấu cơm? Đến việc gắp thức ăn cũng có người hầu hạ.
Liên Thập Cửu nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên đáp ứng, đứng lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-lang-dai-nhan-dung-chay/1976163/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.