Chương trước
Chương sau
Hôm nay là ngày tổ chức yến tiệc để đưa tiễn Thái tử Bạch Hổ Lâm Dương Hà cùng công chúa Lâm Nhu Nhi về nước.

Tuy hôn ước của công chúa bị từ chối nhưng hòa bình của hai nước vẫn được ký kết. Vì ăn mừng chuyện này Hoàng Nghiêm tổ chức cho họ một bữa tiệc ăn mừng giữa hòa bình cùng với tạm biệt bọn họ.

Tịch Uyển:

"Hàn chàng làm gì?" Nhiễm Tịch mắt trợn trắng nhìn Lãnh Hàn.

"Giúp nàng chọn y phục."

" Chàng giúp ta chọn y phục nhưng ta không cần chàng chọn áo yếm giúp ta." Nhiễm Tịch đỏ mặt nhìn trên tay nam nhân đang cầm một cái yếm màu đỏ hình hoa cẩm tú , tay kia cầm một cái yếm màu trắng hình hoa sen trắng, đôi mắt phân vân chăm chú không biết nên chọn cái nào.

" Tại sao không? Đồ của Tịch nhi chỉ có ta mới có thể đụng, người khác đừng hòng." Lãnh Hàn nhíu mày. Chỉ cần nghĩ đến hằng ngày có người cầm áo yếm của Tịch chọn giúp nàng , mặc cho nàng,hắn không thể chấp nhận được, dù nữ nhân cũng không được. Suy nghĩ đến đây hắn quyết định chính hắn sẽ giúp Tịch Nhi ăn mặc, chăm sóc nàng từ đầu tới chân, sẽ không cho bất cứ ai đụng đến nàng.Vì cái suy nghĩ hành động này trong tương lai người vương gia thị huyết, lạnh lùng trở thành kinh thành đệ nhất "Thê nô ", Nương tử nói gì nghe nấy, bảo hắn đi phía tây hắn tuyệt không đi phía đông, đương nhiên chuyện này là nói sau.

" Chàng... chàng, nam nữ thụ thụ bất thân ". Nhiễm Tịch lấp bắp Lãnh Hàn không những chọn yếm giúp nàng mà nàng có thể nhìn ra hắn còn muốn mặc giúp nàng chuyện này không thể a ~, nàng sợ hắn hóa sói mất.

" Không bao lâu nữa chúng ta sẽ thành thân, cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, Tịch Nhi a có phải nàng đang nghĩ bậy không?" cười gian nhìn Nhiễm Tịch, hắn biết trắng là nàng đang nghĩ gì, toàn bộ điều viết trên mặt nàng hết rồi kìa.

Nhớ đến tình cảnh ngày hôm đó, vật to lớn cầm trong tay, Nhiễm tịch mặt đỏ gắt trong lòng muốn đào cái hố để nhảy xuống, người nam nhân này chính là vô lại là sói đói.

Thấy nàng im lặng Lãnh Hàn tà mị cười cúi người thả hơi bên tai nàng thì thầm:" Nàng đang nghĩ ta chính là vô lại, là sói đói đúng hay không a."

Nhiễm Tịch giật mình mắt trợn trắng trừng Lãnh Hàn: " Chàng còn không mau nhanh lên thì sẽ đến buổi tiệc trễ mất."

Thấy nàng gấp gáp mắt trừng lớn nhìn hắn, Lãnh Hàn vui vẻ cười ra tiếng, đồng thời đưa ra quyến định chọn chiếc yếm trắng hình hoa sen trắng cho Nhiễm Tịch.Hắn giúp nàng mặc y phục còn thừa cơ hội ăn đậu hủ nhiều lần, khiến Nhiễm Tịch nghiến răng nghiến lợi vừa giận vừa ngại. Để mặc hắn ăn bao nhiêu thì ăn, nàng quyết định nhắm mắt giả chết.

Vất vả lắm mới thay xong y phục Lãnh Hàn giúp nàng bới tóc, so với ban đầu thì bây giờ Lãnh Hàn bới tóc rất điêu luyện lại ngay ngắn xinh đẹp, hắn bới một kiểu tóc thiếu nữ từ trong tay áo lấy ra một cây trâm được làm từ ngọc lưu ly, trên cây trâm được điêu khắc đơn giản hình hoa sen nếu người tinh mắt một chút thì sẽ phát hiện trên cánh hoa sen được khắc lên hai chữ " Ái thê ".

"Đây là chàng khắc sao ". Nhiễm Tịch nhìn cây trâm đang từ từ cấm lên mái tóc đen mượt của nàng vừa nhìn đã biết là được khắc tay tuy có chút vụng về nhưng từng cánh hoa sen được miêu tả sinh động như thật, tuy nhìn đơn giản nhưng người trong cuộc có thể nhìn ra người khắc cây trâm này dụng tâm rất nhiều, Nhiễm Tịch có thể cảm nhận được tình yêu của Lãnh Hàn biểu đạt hết cho nàng qua cây trâm này.

Nhìn bên ngoài tuy không có giá trị nhưng bên trong chính là vật vô giá. Lòng Nhiễm Tịch từng trận từng trận rung động, nhìn mặt người nam nhân qua chiếc gương đồng. Ánh mắt ôn nhu đối mắt với nàng thông qua chiếc gương, nụ cười không bao giờ tắt trên gương mặt hắn, khoảng trống trong lòng Nhiễm Tịch từ từ bị lấp kín, hạnh phúc không diễn tả thành lời.

" Nàng nghĩ sao. " Ánh mắt mang ý cười nhìn nàng, hắn đã khắc rất lâu mới ra được một cây trâm vừa ý, tuy vẫn không tỉ mỉ sắc xảo nhưng hắn vẫn muốn chính tay hắn khắc tặng nàng, chính tay cài lên cho nàng, cây trâm vốn chính là khắc riêng cho nàng, lại không ngờ lại đẹp đến mức khiến hắn nhìn không rời mắt.

" Nhìn  cây trâm này mang theo vẻ ái muội như vậy, vừa nhìn là biết chính tay chàng khắc " Nhiễm Tịch cười nhẹ nhìn hắn, hạnh phúc đến không được.

"Hửm!! Ái muội như thế nào?. " Lãnh Hàn gian xảo cúi người đưa môi ma sát nhẹ bên má nàng.

"Thì....Thì..." Nhiễm Tịch không nói nên lời lại nhanh chóng bị Lãnh Hàn áp đảo môi, vừa nghĩ đến hai người sắp đến buổi tiệc mà đôi môi sưng đỏ Nhiễm Tịch đẩy đẩy Lãnh  Hàn, thở hổn hển nói:" Chúng ta còn đến bữa tiệc không thể để nó sưng."

" Cái gì sưng?". Lãnh Hàn giả ngu, nụ cười sói đói xuất hiện , Nhiễm Tịch vừa nói gấp nên không phát hiện sai chỗ nào, bây giờ mới nhớ đến, mặt nàng đỏ gắt:" Môi là môi."

Lãnh Hàn cười khẽ chạm nhẹ môi nàng như chuồn chuồn lướt nước. Hôm nay hắn tạm tha cho nàng.

Hai người cùng nhau ra khỏi Tịch Uyển, ra cửa phủ hai người ngồi chung xe ngựa, dù gì cũng có hôn ước nên không ai dám nói gì.Mà nếu có cũng chẳng toàn mạng sống đến ngày hôm sau.

Hoàng Cung.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.