Chương trước
Chương sau
Những dấu tay in hằn trên mặt kính run rẩy, nhiều vô số kể.
Máu càng ngày một nhiều, cuối cùng rồi lại thi nhau chảy xuống.
Gương mặt phản chiếu của Vu Văn và Sở Nguyệt được khắc hoạ trên mặt gương, máu tạo thành từng đường cắt qua mặt họ đan xen ngang dọc, tựa như đang dùng dao xẻo từng mảng thịt một.
Chỉ trong thoáng qua mà dường như hình ảnh ấy không còn là phản chiếu của chính bản thân họ nữa.
Rõ ràng là từ ngũ quan cho đến mỗi động tác đều giống y như đúc thế kia mà nó cứ mang lại cảm giác rợn gáy cả người. Giống như chỉ ngay sau đó, động tác của hình ảnh phản chiếu lại không hề giống hiện thực nữa.
Vu Văn bị doạ ngây ngẩn.
Nhưng trong gương, bên môi cậu có một vết xước đượm máu, làm cho miệng cậu tạo ra một đường cong quỷ dị, như đang nở một nụ cười.
"Chị ơi......" Vu Văn cất giọng khàn khàn chẳng ra tới ngoài cổ họng nổi nữa.
Sở Nguyệt cũng khựng người lại, giống như đã bị cảnh tượng trong gương yếm bùa chú mất rồi.
"Chị ơi, mặt em đau quá." Vu Văn rít gào.
Không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, khi đã nhìn chằm chằm vào gương một lúc lâu, cậu tự dưng sinh ra một loại ảo giác mang tên "bản thân đã bị cắt thật rồi".
Gò má, mũi, khoé miệng đều đang nóng rát, giống như bị người khác quất mấy roi vào mặt.
Vu Văn trừng lớn đôi mắt, mờ mịt đưa tay sờ vào mặt mình.
"Ui da—"
Cậu đau đến tê dại cả người, chỉ khi cúi đầu nhìn lại, trên ngón tay thật sự còn vươn máu ở đó. Dung nhan của tui?
Mặt bị chia năm xẻ bảy thật rồi hả trời???
Hai chân Vu Văn mềm nhũn, sợ hãi cầu cứu Sở Nguyệt.
Nhưng vừa quay đầu lại, cậu nhận ra mặt của Sở Nguyệt cũng xuất hiện mấy đường cắt đẫm máu. Cứ như dùng bút đỏ vẽ bậy trên một tờ giấy trắng tinh tươm vậy, dù các đường cắt nhỏ tinh vi đến khó nhìn như vậy, nhưng rất nhanh máu đã nhuộm đỏ cả vết cắt.
Cậu vô cùng sợ hãi, chân lại như bị trời trồng, có làm thế nào cũng không thể tránh khỏi gương mặt trong gương ấy.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn chính bản thân bị cắt thành từng chút một.
Thân thể cậu đã bắt đầu đau điếng lên rồi.......
Tay áo hoodie xuất hiện những chấm màu đỏ huyết.
Ngay giờ khắc này, dường như cậu đã đổi chỗ với kẻ phía sau mặt gương.
Đối phương mới là hình thật, còn cậu mới là ảnh ảo trong gương.
Đối phương bị thương sẽ để lại hình ảnh phản chiếu trên chính thân thể cậu, còn cậu vì cách một mặt kính như thế mà chẳng thể ngăn cản được.
Đó là trừng phạt.
Vu Văn thầm cắn máu ăn thề, cả cuộc đời này cậu cũng nhất quyết không sửa lại đáp án ban đầu nữa!
Trời đánh cũng không đổi thay!
Trong lúc đó, Sở Nguyệt bắt đầu giãy thoát.
Cô cứng rắn hơn Vu Văn nhiều hẳn, rất nhiều lần đã xém chút là thoát ra được rồi.
Vì thế, càng có nhiều các tuyến máu quấn lấy ảnh cô trong gương.
Trong đó có một tuyến máu như một con dao sắc nhọn, xước qua yết hầu cả hai người.
!!!
Đồng tử Vu Văn co rút lại.
Loading...

Ngay lúc tình huống hết sức nghìn cân treo sợi tóc, đột nhiên có một tiếng "bang....." phát ra từ trong gương.
Vô cùng nặng nề.
***
Trong gương.
Tần Cứu cà lơ phất phơ xoay cổ tay.
Du Hoặc theo sát đằng sau, vươn người xoay cổ chân.
Bang—
Lại thêm một tiếng vang cực đại.
Nếu đổi lại là một tấm gương bình thường khác, chẳng biết đã tan tành từ khi nào rồi. Nhưng tấm gương trước mặt chỉ chỉ khẽ run, ngay cả một vết rạn nứt ra cũng không có.
Nhưng khắp nơi trên mặt kính đã bị họ đánh đến đẫm máu, không ngừng chảy sang hai bên.
"Ngừng lại ngừng lại!" Ông Vu vừa thét thì tốc độ sinh trưởng của những vệt đỏ huyết trên mặt Vu Văn và Sở Nguyệt dừng lại, đường cắt ngay trên cổ họng cũng dừng kịp lúc, nơi dừng lại chỉ cách khu vực trí mạng chừng nửa centimet.
Ngay từ lúc Vu Văn bắt đầu xoá và sửa đáp án, bên nhóm Du Hoặc như lâm vào một đống hổ lốn.
Bởi vì màn sương đen đã sống lại.
Không còn cái chuyện ăn mòn chậm rãi nữa, mà là ngược lại dựng cờ giương nanh múa vuốt.
Chúng nó như vô số sợi dây leo bện vào nhau uốn éo bên cạnh người khác, từ muôn vàn ngõ ngách vươn tay bắt lấy người ta, lại bị những người còn lại kéo trở về.
Trong lúc né tránh, nhóm Du Hoặc chợt phát hiện, đợt công kịch của sương đen lần này vô cùng mâu thuẫn.
Một bên thì vươn tay kéo họ đi, một bên thì cứ thối lui lại phía sau.
Chưa nuốt chửng được ai mà bên trong nó đã xảy ra "nội chiến".
Có điều trận "nội chiến" này chưa chi đã có kết quả rồi......
Vệt máu đặc sệt chạy thoát khỏi cuộc truy đuổi của màn sương đen chảy xuống, hung ác mãnh liệt nhào tới chiếc gương, mang theo tiếng gió rít gào bên tai điếng cả người.
Những vết tay mà Vu Văn và Sở Nguyệt nhìn thấy khi nãy cũng là từ những thứ này mà thành.
Cứ một lát là chúng khóc, cứ một lát là chúng cười. Cuối cùng tiếng khóc tiếng cười hoà tấu hỗn tạp, thê lương rợn gáy.
Rõ ràng là chúng chạy trốn khỏi màn sương đen, nhưng nhìn lại thì thấy sương đen thật ra rất sợ chúng.
Tấm gương bây giờ chỉ còn có máu bao bọc lấy nó, còn sương đen thì nhường đường sang bốn phía, để lại chỗ cho chúng nó phát điên.
Mặt trận này vừa điên cuồng vừa đẫm máu.
Bọn Thư Tuyết hận không thể tránh nửa vòng trái đất với đống hổ lốn điên khùng này.
Nhưng hai vị boss thì không hề.
Du Hoặc và Tần Cứu mà vào sân thì cũng sẽ là những tên cầu thủ điên nhất trên sân cỏ, bọn họ chẳng bao giờ chùn bước, ngay cả thời điểm này mà còn đưa tay sờ tấm gương.
Ngay lúc ấy, không còn sương đen nào lại nuốt họ nữa.
Đống máu này nổi điên lại mang đến hai chiều hướng tích cực lẫn tiêu cực.
Chiều hướng tích cực là bọn họ có thể chạm vào gương mà không hề có một cố kỵ nào.
Chiều hướng tiêu cực là tấm gương cứng như bọc thép, vẫn không sao lay chuyển.
Hai ông boss hạ một đòn mạnh tay, giúp Sở Nguyệt thoát được.
Cô lập tức tự tát mình một cái, đánh bay âm hồn theo sau, còn quay sang tát cho Vu Văn một cái, mạnh mẽ đầy dứt khoát.
Ông Vu trông mà chỉ biết trợn mắt há hốc.
Vu Văn cũng bị đánh đến há hốc trợn mắt.
Cậu thét "ui da" lên, rồi lại lấy tay che mặt, tủi thân kêu hai tiếng "Kìa chị". sau đó mới chuyển sang vui mừng đầy kinh ngạc la: "Em cử động được rồi à?! Chời mẹ--"
Lời còn chưa dứt là cậu đã bị Sở Nguyệt tóm lấy "bay lên".
Hai người tránh khỏi sáu tấm gương, không để lại hình ảnh phản chiếu của mình trên mặt gương nữa.
Nhưng......
Họ đã nhanh chóng phát hiện, ngoài tấm gương ra, đâu đâu cũng có những vật có tác dụng phản chiếu khác.
Nào là cửa sổ sát đất, bệ đá hoa cương màu đen (*),cánh cửa tủ lạnh, vân vân,..... Dù là đi đến đâu, đều có hình ảnh phản chiếu ngay bên cạnh, tựa như âm hồn bất tán.
Mà chỉ cần có bóng dáng ai đó ở đây, sẽ luôn có máu đuổi theo bất chấp.
Mãi đến bây giờ, mọi người mới nhớ ban đầu đề bài có nói:
"Một trong những việc Sherry thích làm chính là soi gương, cô bé sẽ dừng lại tại mọi thứ có thể phản chiếu bóng người, rồi đứng ngắm một lát."
Sherry đang nghĩ gì, họ không lý giải được.
Dù sao thì họ cũng chả có đẹp đẽ gì.
Vu Văn và Sở Nguyệt cố gắng luồn lách khắp nơi, dùng mọi khả năng phản ứng để duy trì khuôn mặt.
Nhưng đã là con người, ai cũng có lúc sức cùng lực kiệt.
"Trừng phạt! Đến bao giờ! Mới kết thúc! Vậy trời!" Vu Văn sắp điên lên rồi.
Nhóm Du Hoặc cũng vật vã không kém.
Hai người bên ngoài còn đang lâm vào thời khắc sinh tử, chẳng có mà lấy thì giờ đi đọc nhật ký rồi cân nhắc đến phương pháp bò ra khỏi gương đâu.
Có điều nhắc đến nhật ký, nhóm bên Dương Thư lại có phản ứng.
"Chúng tôi tìm được một thứ trong phòng ngủ." Ngô Lị lấy ra một tở giấy trắng từ trong túi áo blouse.
Cạnh tờ giấy gấp khúc, trông là biết lúc xé cuống quít đến cỡ nào.
"Các cô xé à?" Tần Cứu hỏi.
"Không phải." Ngô Lị lắc đầu, "Ban đầu đoán là chính chủ nhân của nó xé, cũng là cha mẹ của Sherry."
Thời gian gấp rút, Du Hoặc và Tần Cứu mỗi người một nửa, hai người đứng sóng vai với nhau, một bên thì gắng đọc nhanh như gió, một bên thì bận bịu trao đổi thêm thông tin.
......
Xem ra, tờ giấy này vẫn chỉ là nhật ký mà thôi.
Không giống với Sherry, phần lớn ở nhật ký này là ghi chép chi tiêu hằng ngày, chỉ có đến cuối mới viết thêm vài câu về những chuyện phát sinh vào hôm đó.
Ngày 23 tháng 11
Sáng nay lúc Sherry đi đánh răng thì tôi có vào nhà vệ sinh lấy khăn lông, con bé cứ nhìn chằm chằm hình ảnh tôi trong gương. Thật ra thì dạo này con bé thường xuyên có các hành động kỳ lạ thế nào ấy, chính là cái ánh nhìn chằm chằm đầy quái gở đó.
Matthew cứ bảo đừng có ngốc nghếch như vậy, con gái của mình thì có cái gì mà sợ chứ.
Nhưng...... thôi, cứ xem như tôi nhát gan đi.
Ngày 24 tháng 11
Gần đây trong trấn có nhiều người bị bệnh thật, bà Volkey và Mil cũng trở nên rất đỗi kỳ lạ, trước kia đối đãi với gia đình Châu Á nhà đối diện vô cùng nồng nhiệt, hôm nay nhìn thấy tôi thì chẳng có được một câu chào buổi sáng luôn.

Đúng rồi, còn Sherry nữa. Hôm nay bất luận tôi làm gì, con bé đều đứng cách đó không xa nhìn tôi chằm chằm.
Tôi thấy được nó từ trong gương.
Ngày 30 tháng 11
Thật kỳ lạ mà, cứ mỗi khi tôi đứng ở trước mặt kính, đối diện với chính bản thân mình, tôi luôn cảm thấy tôi trong tấm gương muốn chui ra ngoài luôn vậy.
Ngày 1 tháng 12
Mấy tấm gương trong nhà có hơi là lạ.
Ngày 3 tháng 12
Cuối cùng thì Matthew cũng đồng tình với ý kiến của tôi rồi, anh ấy mua một cây búa, giấu vào trong cốp xe.
Anh ấy bảo đêm mai sẽ có gió, kêu tôi cho Sherry ngủ sớm trước đi, anh ấy sẽ đi đập gương, rồi sẽ nói là gió thổi đi rồi.
Tuy rằng nghe có hơi xạo xạo, nhưng những tấm gương đó tốt nhất là cứ đập đi hết.
......
Tờ cuối cùng không có ngày.
Mà trên đó chỉ có một câu:
Hình như Sherry nghe thấy rồi.
"Hẳn là hai vợ chồng này muốn phá tấm gương đi, ngay đúng thời khắc mấu chốt thì bị Sherry phát hiện, vội vội vàng vàng xé xong giấu vào góc." Ngô Lị dừng một chút, biểu tình nghiêm nghị: "Một đôi vợ chồng như thế mà lại sợ đứa con gái tí tuổi đầu của mình, tôi có hơi thiên hướng về kết cục không quá tốt của họ rồi đấy."
Suy đoán của Du Hoặc không khác các cô là bao.
Ngoại trừ việc này, hắn còn phá lệ chú ý một câu.
Hắn gấp tờ giấy lại làm hai, chỉ để lại đúng một câu đưa cho Tần Cứu nhìn:
"Cứ mỗi khi tôi đứng ở trước mặt kính, đối diện với chính bản thân mình, tôi luôn cảm thấy........"
Tần Cứu thầm đọc lại câu đó một lần.
"Tôi trong tấm gương muốn chui ra ngoài luôn vậy." Anh nhìn về phía Du Hoặc: "Em nghĩ đây là biện pháp ra ngoài hửm?"
"Đã viết riêng ở một chỗ này, tất hữu dụng."
Từ trước đến nay mà nói, đồ vật xuất hiện trong phòng thi đều là manh mối, đặc biệt là các thông tin trên giấy tờ.
Đây là thứ thiết yếu hệ thống thiết kế cung cấp cho, được xem như quy chế thi cơ bản nhất.
Đương nhiên, thí sinh có thể phát hiện hay không, sau khi phát hiện có biện pháp sử dụng hay không lại là một chuyện khác.
"Tôi đứng trước gương?" Ngô Lị còn có thể duy trì bình tĩnh: "Cho nên ý nó là....... phải có một cái "tôi" đứng ngoài tấm gương, đối diện với tôi trong tấm gương, thì tôi mới có thể ra ngoài được?"
Nhiều cái "tôi" như vậy, cũng may nhờ cô sắp xếp cho gọn gàng rõ chữ.
Du Hoặc gật đầu nói: "Gần đúng như vậy."
Gần đúng cái đách!
Bọn ông Vu muốn nổ não mất.
"Tôi đi đâu kiếm thêm một cái "tôi" khác tới cứu tôi ra ngoài bây giờ?!"
Trách không được sau khi bị tấm gương nuốt lấy, sẽ bị hệ thống phán quyết, "tuyên cáo tử vong".
Chứ con mẹ nó sao bất tử cho được?
Ông Vu loạng choạng muốn ngã.
Ông nhìn thoáng qua những dấu vết uốn lượn trên gương, nghĩ thầm Vu Văn có thể nhìn thấy vệt máu từ bên ngoài, thì chắc hẳn di thư mà ông viết lên bằng máu, đối phương có thể nhìn ra được tí chữ.
Vì thế ông cắn răng cất bước lên trước, đã nhẩm tính toán xong hậu sự về sau.
Quan trọng nhất chính là...... nói với Vu Văn cái gì cũng được hết, dù sao sẽ chẳng có câu nào là dư thừa cả.
Ai ngờ ông chỉ vừa động chân, đã bị người khác tranh trước một bước, máu văng tứ phương mở đường cho rồng bay phượng múa.
Ông Vu thầm ngao ngán, còn vội vã muốn viết di thư hơn cả ông luôn đấy à?!
Tập trung nhìn kỹ, đó là cháu ngoại trai của ông.
***
Bên ngoài tấm gương, Vu Văn và Sở Nguyệt chạy lên chạy xuống cũng đến mấy lần liền.
Trong lúc này, Sở Nguyệt tranh thủ đánh phá vào các cứ điểm của đối phương, chỉ trừ tấm gương không dám động vào, sợ ảnh hưởng đến nhóm Du Hoặc. Ngoài ra còn có thể đập đập, xốc xốc. Một người chấp đến cả ổ giang hồ luôn cũng được.
Vu Văn vừa mới vào lúc đầu có chút e dè rụt rề, sau đó thì đã nhanh tay lẹ chân theo sau đánh phá cướp bóc chung với Sở Nguyệt.
Nhưng chung quy đây cũng chẳng là kế sách lâu dài gì cho cam.
Cứ nện xuống đất một cú, lại sợ sẽ có một tờ đơn báo cáo vi phạm quy định tới lúc nào không hay.
Có điều tờ đơn báo cáo vi phạm quy định còn chưa gửi tới thì hai người họ đã nhận được một lá thư máu.
Khi bọn họ chạy ở dưới lầu, trơ mắt nhìn tấm gương toàn thân thì thấy hai dòng chữ bằng máu vẫn còn đang nhỏ máu đầm đìa, nhìn đến ghê rợn cả người:
Để bọn tôi đi ra ngoài
Thì lấy một tấm gương để đối diện mặt gương này
"Trời má....."
Vu Văn muốn tè dầm ra tại chỗ luôn, thầm nói, bộ tao bị ngu hay sao mà tự thả quỷ ra bắt mình.
Nhưng phản xạ có điều kiện đã làm cậu dừng chân sau mấy bước chạy mới phản ứng lại.
Giọng điệu này......
Con quỷ này còn ai khác ngoài anh cậu đâu.
Ba phút sau.
Màn hình lớn chỗ giám thị đột nhiên nhảy lên đúng sáu dòng trạng thái.
Vào 20:31:10 tại phòng thi 197, thí sinh Du Hoặc sống lại.
Vào 20:31:13 tại phòng thi 197, thí sinh Du Hoặc sống lại.
Vào 20:31:17 tại phòng thi 197, thí sinh Du Hoặc sống lại.
Vào 20:31:22 tại phòng thi 197, thí sinh Du Hoặc sống lại.
Vào 20:31:27 tại phòng thi 197, thí sinh Du Hoặc sống lại.
Vào 20:31:30 tại phòng thi 197, thí sinh Du Hoặc sống lại.
Đêm nay, từ giám thị cho đến các thí sinh khắp toàn cầu đều sẽ vô cùng nhớ kỹ cái tên này.
Đây là một loại tra tấn tinh thần và ô nhiễm.
Black Swan (Vịt Hắc Hoá) edit.
(*)Đây là đá hoa cương màu đen, tui chứng thực là có thể phản chiếu lại hình ảnh mình nha mọi người:
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.