Nhìn thấy dấu gạch chéo đỏ tươi, Vu Văn lập tức không vui: "Không thể nào! Sao lại sai được cơ chứ?"
"Cậu bảnh trai này, chúng ta khoan để ý đến làm sao sai đi." Sở Nguyệt suy xét thêm: "Trọng điểm là trừng phạt sai rồi."
Trừng phạt?
Vu Văn nhìn chú giải trên giấy ghi chú một cách nặng nề: "Không có trừng phạt. Chị nhìn thử đi, trên đây nói rằng nếu không trả lời được hay trả lời sai, thì Sally với Sherry sẽ tự phạt mình, cả ngày đều không ăn miếng thức ăn nào. Đối với chúng ta thì chả phải là chuyện tốt sao?"
"Hả?" Sở Nhuyệt chỉ vào thằng nhóc quỷ lệ rơi lã chã ấy, nói: "Nó khóc thế này là chuyện tốt à? Cậu ngẫm lại xem hiện tại nó sợ làm gì nhất?"
Vu Văn: "....... sợ ăn? Ăn nữa không chừng sẽ nổ luôn."
Boss phó bản thút thít hai cái, trông vô cùng thảm thương.
"Đúng vậy. Ý tôi là vậy đó—" Bà chủ Sở có vẻ có hơi người hơn so với Du Hoặc và Tần Cứu, còn biết chia sẻ suy nghĩ cùng thằng ngố con này.
Cô dùng bút đánh dấu ba chỗ trọng tâm "cả ngày", "không nuốt trôi miếng thức ăn nào", "thường xuyên cảm thấy đói khát".
"......"
Vu Văn cảm giác mình vừa được trời ban thêm một cô giáo.
"Tự trừng phạt bản thân không ăn, thì tương đương với giở trò tuyệt thực, mà hậu quả của tuyệt thực là gì?" Sở Nguyệt dùng đầu bút gõ gõ vào giấy: "Vào lúc này ngày mai, chúng sẽ cảm thấy khó nhịn nổi cơn đói. Cậu hãy suy nghĩ từ góc nhìn của một thằng nhóc đi, nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-dai-hoc-toan-cau/1737591/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.