Choáng váng nhất ở đây phải nói tới Trần Phi và Hoàng Thuỵ. Bàn tay vàng trong làng tổ lái, cua gắt đến nỗi người khác trở tay không kịp. Trần Phi đang vừa định đào sẵn một khu mộ cho mình, nhưng giờ chuyện đã rồi, khóc quấy không thích hợp, ăn mừng lại càng không. Anh ta cứ bị kẹt trong cái biểu cảm mở to miệng, nhìn trân trân vào hai vị boss. Hồi chiều, người ta còn tưởng hai boss đây chính là niềm hy vọng sống mãi, chưa được mấy giờ, hy vọng tự đâm đầu vào chỗ chết. . Dưới sự chú ý của hơn ba mươi thí sinh trong hang động, Du Hoặc thì thầm một câu: "Khi nào thì cái máy bị thiểu năng này mới học cách tính điểm vậy?" "Cứ gặp là cậu liền nói nó thiểu năng trí tuệ, đây còn không phải là muốn lấy lại mặt mũi vì bị trừ điểm sao." Tần Cứu dường như cảm thấy nói trong thầm lặng này rất thú vị, liền đè nặng tiếng, bảo "Chuyện này cũng đâu có gì lạ, chả phải ngay bài đầu tiên mấy cậu cũng bị trừ điểm sao?" Du Hoặc: "Chỉ trừ có 2 điểm." Còn may là tiếng hắn nhỏ, để mà các thí sinh khác nghe được chữ "chỉ" của Du Hoặc thôi đã hoa mắt ù tai không khoẻ rồi. Rốt cuộc, mọi người cực khổ thấp thỏm một mạch ba phút buổi trưa, họ thì "đi lên", còn hai người này thì "trên dưới linh hoạt". Tần Cứu nói: "Chú ý trong bài làm không rõ ràng và dỡ thuyền đều là hai chuyện nghiêm trọng khác nhau." "Thợ săn Giáp chết có tính không nghiêm trọng không?" Du Hoặc nói: "Không những không trừ mà còn cộng vào." Tần Cứu có chút muốn cười. Giám thị bị giáng chức cũng là giám thị vậy. Anh nhìn sườn mặt bình tĩnh của Du Hoặc, vẫy tay bảo hắn đưa lỗ tai lại đây: "Tôi nghĩ chúng ta cần phải có một buổi học riêng tư để chấn chỉnh suy nghĩ lệch lạc của học sinh xuất sắc đây, phổ cập kiến thức một chút." Du Hoặc: "...... Nói." "Ở chỗ này, động vào đề bài và hệ thống đều mang tính chất khác nhau." Tần Cứu nói: "Đương nhiên, tốt nhất là không động vào cả hai cho lành." "......" Du Hoặc đờ đẫn nhìn anh. Làm giám thị mà cái gì cũng nhập bọn vào, cũng không biết anh lấy mặt mũi nào nói ra lời này vậy. Tần Cứu thấy vẻ mặt của hắn, dừng một chút lại bổ sung nói: "Trên lí thuyết thì đều không động vào cả hai. Nhưng nếu so ra mà nói, cái sau kinh hơn cái trước nhiều, đây thậm chí còn là vấn đề cao cấp...... Bởi vì cậu đang khiêu chiến quyền uy với nó." Nghe tới hai chữ quyền uy, Du Hoặc giễu một tiếng: "Quyền uy." Một hệ thống không rên một tiếng kéo người khác vào làm kiểm tra, một hệ thống đùa cợt trên sinh mạng người khác, há mà dám ở đây mở mồm quyền uy sao? "Đừng có cười lạnh với tôi." Tần Cứu tiện tay chỉ vài nơi, nói: "Trong phòng thi, không có chỗ nào là không có mặt nó, cậu có thể tìm mấy bức tường hay góc đất trống nào đó phun vào mặt nó vài câu, bao gồm cả con thỏ kia nữa." Con thỏ chết: "....." "Mắng hai câu thì trừ mười điểm nữa à?" Du Hoặc nói: "Cứ làm, đây không có mệt." Con thỏ chết: "..........." Loading...
"Đâu có đến mức như vậy." Tần Cứu cười trầm một tiếng nói: "Giờ cậu sờ đầu quạ đen mấy cái thì nó liền trừ điểm sao? Cho nên cứ mắng chửi tự nhiên." Con thỏ chết: "..................." Du Hoặc cổ quái liếc mắt nhìn Tần Cứu: "Anh đang nói giúp nó đấy à?" Hỏi xong hắn mới thấy câu này có vấn đề. Tần Cứu là giám thị, xem như thuộc một bộ phận của hệ thống, nói giúp nó cũng là dĩ nhiên. Nhưng lời này hắn nói ra..... vô thức đặt Tần Cứu ở phe mình, đối lập với phe hệ thống. Mà hắn lại hoàn toàn không có ý thức được sự thay đổi này từ đâu mà ra..... Đôi mày Du Hoặc nhăn lại, lập tức nói thêm: "Thôi, xem như khi nãy tôi không nói gì hết." Tần Cứu: "Tôi nghe thấy rồi." "......" Du Hoặc trưng mặt liệt ra. "Có mấy chuyện nếu cậu thật sự tò mò, sau này sẽ tìm cơ hội tâm sự tiếp, lỡ như có bị cung tiễn tới chỗ giám thị, cũng có thể nhân chút thời gian tống cổ đi tới đó." Lúc nói lời này, tựa hồ còn thấy Tần Cứu nháy mắt phải với hắn. Du Hoặc ngây ngẩn. Giây lát, Tần Cứu tiếp lời: "Nói chung thì hệ thống có quy tắc cần tuân theo. Khiêu khích nội dung đề bài chắc chắn sẽ không nghiêm trọng bằng khiêu khích hệ thống. Do đó, giết chết thợ săn Giáp chỉ bị xử phạt vì vi phạm quy định, nhưng nó lại khác với việc tháo dỡ thuyền của hệ thống. Chuyện này thì hệ thống tính đúng." Du Hoặc nhìn anh một chốc, đưa ra dị nghị: "Đốt phòng thi còn nghiêm trọng hơn, nhưng chỉ trừ 5 điểm cả bài thôi." "...... Xem ra quý nhân thì hay quên chuyện, tôi không thể không nhắc nhở một câu." Tần Cứu chỉ vào chính mình: "Chỉ trừ có năm điểm là bởi vì có một người gánh giùm ít nhất một nửa hình phạt đây, người này đang nói chuyện cùng cậu đấy." Du Hoặc: "......" Tần Cứu: "Thật ra thì tôi vẫn đang đợi một phần quà cảm ơn này, nhưng hình như thí sinh nào đó không có biết chữ tự giác viết sao cả." Du Hoặc: "......" "Nhưng mà không liên quan cho lắm." Tần Cứu lại nói: "Nói về độ kiên nhẫn thì tôi cũng chịu được tất, không ngại chờ thêm mấy ngày đâu." Đôi mắt mỹ miều của Du Hoặc giần giật. Hắn suy nghĩ vài giây, không nhanh không chậm mà trả lời: "Thật trùng hợp, tôi cũng không ngại." Tần Cứu: "......" . Cách đó không xa, vẻ mặt Địch Lê mơ mơ màng màng, nói: "Hai người kia còn đang bàn chuyện sống chết của mình à? Sao mà cười dữ vậy?" Anh Lý cùng đội cậu cẩn thận nhận xét một chút, nói: "Chủ yếu là chỉ có một người trong đó cười....." Địch Lê: "...... Có khác nhau sao?" Anh Lý: "Không có." Mọi người đều lo lắng chợt sẽ có chuyện phát sinh, duy nhất chỉ có hai người đây bình tĩnh lạ thường, còn có tâm tình nói chuyện phiếm. Đến đây rồi, cuối cùng Địch Lê cũng đã ngộ ra điểm của hai người này từ đâu mà có. Là một thí sinh từ trước, Địch Lê vô cùng mẫn cảm với điểm. Bình thường chỉ cần mất ít điểm, tim đã co quặn đau đớn, còn bây giờ nhìn Du Hoặc với Tần Cứu, cả người cậu đều đau. Cậu thậm chí còn vô cùng xúc động, nếu hệ thống cho phép, cậu sẽ tặng họ hai điểm. Nhưng nghĩ lại, dù cậu có tặng cho ai đi chăng nữa, luôn sẽ có người đứng cuối từ dưới đếm lên. Luôn sẽ có người phải chịu hình phạt. Nhìn Du Hoặc, Tần Cứu một phát lao xuống cuối cùng, cậu cảm thấy không dễ chịu chút nào. Nhưng nếu đổi lại là Trần Phi và Hoàng Thuỵ thì sẽ dễ chịu sao? Đều sẽ không cả. Dù có đổi thành bất kỳ nhóm nào, bất kỳ ai đứng trên đường chịu chết, cậu đều không dễ chịu. Xét cho cùng, con người cũng chỉ có máu thịt mà thôi. Mà cái hệ thống rác rưởi này, ngay cả chuẩn mực đạo đức cũng không có. Mọi người thậm chí còn chưa hoàn hồn, trong hang bỗng nhiên nổi gió. Người thấy được đầu tiên chính là các thuyền viên của thuyền buôn. Khi con thỏ chết đang nói, mấy NPC trong phòng thi đột nhiên mệt rã rời nên thi nhau dựa vào tường ngủ gật, giờ phút này lại chợt bừng tỉnh. Thuyền phó tóc húi cua xoa xoa cánh tay, mờ mịt hỏi: "Gió đâu ra vậy? Đống lửa ngoài cửa hang dời đi chưa?" Ngay khi nói đã có một trận gió thổi tới vừa ẩm ướt, vừa mang mùi tanh hôi của biển cả. Lần này thì rất nhiều thí sinh đều cảm nhận được. Ngay lập tức, bọn họ đều rùng mình như có cả nghìn con kiến bò trên da đầu. Bên ngoài, đối diện với cửa hang, tự dưng nổi gió còn chưa nói. Bây giờ bọn họ đang tập trung bên trong hang đá, phải rẽ hai góc mà bên ngoài còn có đống lửa chặn lại...... Làm sao mà có thể thổi đưa cả mùi gió biển vào đây được? Bất kỳ hơi nước nào đi qua cũng đều tiêu tan mới đúng chứ! Mọi người dáo dác nhìn khắp nơi, tìm chỗ nào toả ra cái mùi này, càng nghĩ càng sợ. Đột nhiên lại có người hoảng hốt kêu lên: "Khoan đã, có tiếng gì kìa!" Mọi người sững sốt, lập tức cứng ngắc tại chỗ: "Tiếng gì cơ?" "Mọi người nghe đi, đừng lên tiếng, cẩn thận nghe nè!" Thí sinh nọ trừng đôi mắt siêu lớn, hốc mắt kinh hoảng chuyển động, hồ nghi nhìn mọi phía.
Ngón tay anh ta đặt trên môi, giữ vững tư thế đó. Trong hang đột nhiên tối sầm lại, đã nghe thấy tiếng la thất thanh, mấy đống lửa đồng thời tắt nhẹm. Tiếng la kinh hoảng với thét chói tai vang lên cùng lúc, bầu không khí hoảng loạn lên đến cực đỉnh. "Đừng thét." Du Hoặc thấp giọng mắng một tiếng. Hắn móc bật lửa từ trong túi ra, bật nắp. Cạch một tiếng. Một ngọn lửa tinh tế sáng lên trong bóng tối, tuy rằng kém hơn cả nhóm lửa, nhưng có còn tốt hơn không. Ngọn lửa trong tay hắn biến thành trung tâm, hơn ba mươi thí sinh cộng với vài thuyền viên vừa tỉnh lại nhắm hắn làm hồng tâm, dựa sát vào. Người chen người tuyệt đối chẳng phải trải nghiệm tuyệt diệu gì. Du Hoặc bị người đẩy qua đẩy lại, thiếu chút nữa hai chân đã đứng lên cả giày Tần Cứu. . Tiếng của thuyền phó tóc húi cua vang lên: "Tới rồi, trước đó thứ chúng tôi đụng đến giống như vậy..... Chẳng hiểu sao đang ngủ, lửa đột nhiên tắt toàn bộ, sau đó sẽ có quái vật lại đây tập kích bất ngờ." Lời này chính thức doạ mọi người rồi, ai nấy cũng ngẩn người, không dám nhúc nhích. Trong hang nháy mắt đã vô cùng tĩnh mịch. Sau đó..... tiếng kì lạ vang lên. Sàn sạt sàn sạt, rất khó hình dung được. Giống như tiếng cao su mềm mềm gì đó bị kéo rồi cọ xát...... nghe đến ê cả răng. Không chỉ có như thế, còn có cả tiếng lách tách. Kia hẳn là tiếng nước rơi từ trên cao xuống vọng lại. "Tách (tiếng nước rơi)....." Trên mặt Địch Lê chợt ươn ướt, cậu đưa tay sờ một cái. "Tách......" Trước mắt Du Hoặc cũng ươn ướt, bắn lên làm hắn phải nheo mắt lại. Hắn chớp mắt vài cái, một bàn tay bỗng nhiên nắm lấy cổ tay hắn, cho hắn để bật lửa cao lên, quay một vòng trên đỉnh đầu. Tần Cứu nói: "Để lên trên xem." Mọi người nương theo tiếng nước nhỏ giọt, từ từ ngẩng đầu nhìn lên. Ngay trên đỉnh hang đá, không biết thứ gì đang bò ở trên đó. Nó có một làn da trắng như thịt mỡ, mấy sợi dây leo y nhau xung quanh hợp lại thành một thể, còn có hai con mắt đen nhánh cực đại. Nó lặng yên không lên tiếng mà chiếm cứ cả đỉnh nóc hang động, nó quay cái đầu trơn tuột, lẳng lặng nhìn xuống mọi người, sau đó mở cái miệng tối om ra. "Khà (tiếng quái vật hà hơi)......" Mùi tanh của gió biển âm ẩm ập vào ngay mặt. Bật lửa phụt tắt. Lần này không còn ai thét chói tai nữa. Sợ hãi thật sự, chính là chẳng ai rảnh rỗi lo đi thét la vang trời. Chỉ còn tiếng hít thở không thông tràn ngập trong hang đá. Địch Lê cảm thấy trong đầu mình trống rỗng chẳng còn gì cả. Chờ đến khi giọng cậu có thể vang lên tiếng kêu nhỏ xíu, bên cạnh chợt thấy thiếu gì đó. Không chỉ không thấy Du Hoặc..... Trong bóng đêm cậu mù mơ quơ tay, ngay cả chỗ của Tần Cứu cũng trống không. Rất nhanh, càng có nhiều người phát hiện ra chuyện này. Nháy mắt, tiếng nghị luận bùng nổ. "Người đâu rồi?" "Không còn nữa! Thật sự không còn nữa!" "Du Hoặc? Tên là Du Hoặc phải không? Tần Cứu?" Có người thử kêu tên trong bóng đêm tối mịt. Nhưng chẳng có tiếng đáp lại. Ngay lúc mọi người còn đang luống cuống tay chân, tiếng của con thỏ chết vang lên lần nữa: "Xin chia buồn thông báo, toàn bộ tám thuyền viên đã chết ngày hôm nào thì theo quy chế kiểm tra, vào lúc 0:00 rạng sáng ngày hôm đó, các thí sinh trong nhóm đứng hạng cuối phải gánh vác trách nhiệm tử vong. Nếu số lượng không đủ trừ vào số lượng thuyền viên chết đi, thì sẽ tiếp tục vào ngày hôm sau, vân vân." "Đảo hoang này không phải chuyên dùng cho các thuyền viên tị nạn, trong vòng tám tháng qua, con mồi trên đảo và cá sống gần đây đều vào bụng các thuyền viên, cư dân bản địa nào có hài lòng đâu. Nó đã đói bụng rất nhiều ngày lắm rồi, bụng cứ đánh trống kêu vang cả. Nó vẫn luôn nuôi ý định ăn cho no ấy chứ, nhưng đều không như ý muốn, mãi đến hôm nay....." "Hôm nay chính là ngày lành của nó, thuyền viên chết đi vừa vặn có thể lắp đầy dạ dày của nó. Nhưng chính thuyền phó lại hạ lệnh đem giấu thi thể bạn hắn ta, hỏng cả kế hoạch. Nhưng không sao, có vài vị khách vãng lai cũng thuộc loại đồ ăn ngon, càng làm tăng sự thèm ăn của nó." "Vì thế, nó bắt họ đi mất rồi." Con thỏ chết dừng lại một chút, lại dùng giọng khác để nói: "Hai giờ sau, các thí sinh còn lại có thể tiếc thương cho đồng đội của mình, chúc mọi người may mắn."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]