"Nhớ được mỗi mấy việc nhỏ nhặt, anh đúng là lợi hại thật." Du Hoặc thình lình thốt ra một câu.
Tần Cứu nhướng mày: "Cậu có thường xuyên như vậy không?"
"Như nào?"
Tần Cứu giả vờ nhắc nhở, sau đó kéo dài giọng để diễn tả nói: "Khi cậu tức giận một ai đó, ví như với tôi thì hãy nói cho một người mà mình không quen biết, chẳng hạn như giám thị A để được bênh vực? Thành thật mà nói việc này có chút ngây thơ."
Du Hoặc "Ừ" một tiếng rồi kéo cao cổ áo che lại môi cùng cằm, mắt nhìn thẳng đi về phía trước: "Miệng nằm trên mặt tôi."
Gió ở Vòng Bắc Cực này có thể thổi một khuôn mặt than thành bộ mặt tê liệt, nên chả ai ngu mà mở mồm trong cơn gió này. Hai người lại im lặng mà đi một mạch.
Không có tiếng người, bãi đá ngầm này liền yên tĩnh đến quá mức, giống như lúc vừa mới lên bờ vậy, tựa hồ thiếu thiếu cái gì đó.
Du Hoặc đi được vài bước, đột nhiên phản ứng.
Không có tiếng sóng biển.
Ban nãy bọn họ trên con tàu trắng nhỏ còn nghe được tiếng hải triều mãnh liệt, nhưng khi lên bờ liền biến mất.
"Sao vậy?"
Thấy hắn đột nhiên dừng bước, Tần Cứu có chút thắc mắc.
Du Hoặc nói: "Mặt biển bị đóng băng, làm sao thuyền giám thị có đường đến đây?"
Trong đề thi, sở dĩ mà ba thuyền buôn Hà Lan phải thả neo ở đây, thuyền trưởng và đoàn thuyền viên buộc phải sống trên hòn đảo hoang này tám tháng là vì mặt biển bị đóng băng thành một lớp dày nên họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-dai-hoc-toan-cau/1737528/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.