Giám thị cũng tính là người à?
Ít nhất theo các thí sinh thì không.
Nhưng Tần Cứu vào cuộc nói chuyện, ông Vu cũng không dám phản đối.
Bọn họ cũng biết sợ anh chứ bộ. Thật ra thì từ đầu kỳ thi đến giờ, vị giám thị số 001 này cũng không làm ra gì ghê gớm hết.
Anh không có lạm dụng chức quyền, không xử nặng ai vi phạm quy định, cũng không có đi tịch thu đồ người khác, nhưng thí sinh vẫn sợ anh.
Bởi vì trong suy nghĩ của mọi người, giám thị và hệ thống cùng chung một phe, giám thị còn được xem là cặp mắt với vũ khí của hệ thống.
Hệ thống kiểm tra quá mức ghê gớm, cho nên giám thị cũng như vậy luôn. Nếu không phải bất đắc dĩ thì chẳng ai dám đụng vào anh.
Ấy thế mà..... ngoại trừ Du Hoặc.
Ông Vu cứ nhớ tới Du Hoặc thì lại đau đầu, nghĩ đến Du Hoặc "Không tuân theo quy định" luôn muốn ở chung một chỗ cùng giám thị "Không thể chọc bậy", lại đau nhức hết cả người.
"Nếu vậy thì cậu cũng không đi vào cánh rừng nữa." Ông nói.
"Có thể sống được đến bây giờ đều nhờ vào anh cả, anh thì phải ở lại đây, chúng tôi thì đi trốn, cái này..... tôi không làm được." Vu Dao nhỏ giọng nói, "Lỡ như tôi cũng giúp được gì thì sao?"
Những người khác cũng sôi nổi phụ họa theo, đều cắn răng không đi.
Du Hoặc để lại một câu "Nhiều người ồn lắm" thì cũng không phản ứng nữa.
Mọi người không đá động được hắn, lại sợ không nghe lời sẽ kéo chân người khác, họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-dai-hoc-toan-cau/1737508/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.