Đường xuống núi rất dài, mọi người bước đi trong chết lặng.
Một nửa là do việc lão trọc bị biến thành thợ săn Giáp, nửa còn lại là do thời tiết lạnh rét cả người.
Nhóm người bọn họ đỡ qua đỡ lại đi được nửa giờ thì cảnh sắc đơn điệu có chút thay đổi. Phía cuối rừng thông rộng mở, nối liền dưới chân núi là đường lớn, ven đường có một bảng chia đường chỉ dẫn.
Một bảng viết: [Chân núi Gà Gáy]
Một bảng khác viết: [Đi về phía trước 100m]
Cái tên Gà Gáy của núi này rất dễ làm họ nhớ tới con gà thợ săn Giáp treo trước cửa, hiển nhiên là họ đã xuống núi rồi.
Nhưng đi về phía trước 100m cũng có nghĩa là đường lớn chính là ở phía trước.....
Mà ở đằng trước cơn tuyết lại rơi dày đặc không nhìn thấy rõ gì cả.
"Cứ đi về phía trước 100m là cái gì? Nửa đoạn dưới bị bị rừ... rừ... tuyết che kìa." Miệng Vu Văn không ngừng mấp máy, lạnh run đến nói lẹo cả lưỡi.
Mọi người hỏi: "Viết gì vậy?" Vu Văn đút tay vào túi giữ ấm nên chẳng muốn rút ra, cậu dùng chân quạt quạt trên bảng chỉ dẫn.
Vu Văn rút chân run cầm cập về, nói: "Ở trên đều ui ui ui đóng băng cả rồi, không coi được."
Bên trên bảng chỉ dẫn vẫn chỉ có một nửa y như cũ, ngoại trừ "Đi về phía trước 100m" càng ngày nhìn càng rõ thì cũng chẳng có gì biến chuyển thêm.
"Đừng nói lại là......" Chu Tiến lạnh cóng mặt nhăn lại như quỷ, nhẹ giọng nói.
Vu Văn: "Không không không đâu, mới vừa qua một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-dai-hoc-toan-cau/1737496/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.