Chương trước
Chương sau
Môn kiểm tra: Vật lý (Bữa ăn tối cuối cùng)
Câu chủ đề: Món quà này, tặng anh, không cần cảm ơn. (Chương 5: MÓN QUÀ)
ϵ( 'Θ' )϶
[Có bốn đề bài trong bài kiểm tra:
(1) Chưa biết (5 điểm)
(2) Chưa biết (5 điểm)
(3) Số người dùng bữa từ 13 thành 12 người (6 điểm)
(4) Tìm được bộ đồ ăn bị nguyền rủa (8 điểm)
Trong trường hợp bình thường, tổng điểm bài thi này là 24 điểm, nhưng với trường hợp đặc biệt, có thể được cộng thêm hoặc trừ bớt điểm.]
.
Nội dung mới đã xuất hiện trên bức tường bài làm, mọi người nhẹ giọng thì thầm.
"Sao còn có hai câu trước đó để nội dung chưa biết vậy?" "Đúng ha, điểm trước đó mình lấy là của câu đề câu ba, còn hai câu trước chắc trực tiếp bỏ qua rồi."
"Không đâu, rõ ràng mình lấy điểm của chữ giải rồi mà."
"............"
"Nhìn trình tự đi, chữ giải đã chiếm hai điểm trong đề chưa có nội dung rồi."
"Con với chị Vu Dao đã viết các bước về chỉ số khúc xạ, nhưng coi như cũng chưa được tính điểm."
"Xem ra hai câu trên là để nhắc nhở trước?"
"Có thể là xuất phát từ thợ săn Giáp kia?"
"Chắc vậy rồi, chứ ai biết được, dù sao tôi cũng không muốn biết."
Thợ săn Giáp chết một cách ngoài ý muốn đồng thời giải quyết được hai vấn đề khó nhằn và cũng từ đó mà trở thành một ẩn số.
Chỉ hai đề thôi đã chiếm những 10 điểm, nhưng không ai cảm thấy hối tiếc.
Nếu không nhờ có Du Hoặc ở đây, thì lần thu bài đầu tiên chắc chắn sẽ có người đi chầu ông bà, sự việc sau đó còn khó nói hơn. Trong 48 giờ, năm hoặc sáu người có lẽ cũng chết rồi.
Dưới tình huống này, ai còn để ý đến cơ hội làm bài nữa chứ? Đề bài càng ít càng dễ ăn mới là thứ họ theo đuổi kìa.
Còn sống là hạnh phúc rồi.
.
Chữ giải 2 điểm, chỉ số khúc xạ các bước 3 điểm, câu (3) 6 điểm, cộng thêm 2 điểm, phần sai trừ 2, câu (4) 8 điểm.
Tổng cộng 19 điểm, vượt qua 11 điểm tất trên trung bình.
Thời gian dùng để làm bài 12 giờ 37 phút 49 giây, so với thời gian trung bình thường dùng thì tiết kiệm được 35 giờ 22 phút 11 giây.
Loading...

Vu Văn "woaaa" một tiếng, nói với Du Hoặc: "Nếu tính theo như vậy, thời gian bình quân để làm bài là 48 tiếng?"
Giám thị 154 nghe vậy chịu không nổi nữa: "48 tiếng là bình thường rồi."
Mấy cậu kiềm chế lại chút đi, không cần phô trương vậy chứ?
Nhưng cậu ta ngẫm nghĩ lại một chút, chỉ trong 12 giờ ngắn ngủi, Du Hoặc đã ngủ ba tiếng, cộng thêm ba tiếng bị phạt quét dọn phòng giam.......
Nói cách khác, nếu không tính thời gian bị giam giữ, những người này, không, mỗi thí sinh đều làm bài xong chỉ trong 6 giờ.
Cái này còn gọi là người sao???
.
Không phải Du Hoặc đã có được sự khen ngợi tương ứng từ mọi người rồi sao.
Thông tin từ từ xuất hiện trên bức tường bài làm:
[Khen thưởng: Thí sinh Du Hoặc có được hai quyền rút thăm.]
"Quyền rút thăm?" Du Hoặc nhíu mày.
Hắn không biết đề thi định làm gì, dù sao bức tường bài làm cũng như chết trong thời gian ngắn. Sau khi nói "Tiếp tục phát huy", nó liền lui về an nghỉ, không hiện thêm chữ nào nữa.
Đang nghi hoặc, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng "ding doong", tựa như ai đó có được tin tức mới.
Du Hoặc cảm giác có người đang đứng sau lưng hắn, đôi bàn tay duỗi ra từ đằng sau xoa nắn gương mặt hắn, những ngón tay thon dài cầm chặt hộp bài poker, để trước mặt hắn quơ qua quơ lại.
Mặt Du Hoặc đờ ra: "Lại là anh......"
"Chỉ nhìn mấy ngón tay liền biết là ai ư?"
Giám thị 001 nói chuyện không chút để ý, cảm thấy Du Hoặc đang muốn đánh người.
Tần Cứu mỉm cười rồi lùi lại, vừa lúc tránh được tay của Du Hoặc.
"Muốn đánh lén tôi à, vô dụng thôi." Tần Cứu quăng hộp giấy đi, lấy một bộ bài từ bên trong ra nói: "Rút thẻ trước đi này."
Mọi người nghe vậy đều vây quanh anh.
Nhưng dù vậy bọn họ đều rất sợ Tần Cứu, tất cả đều thấy anh cười không có nghĩa là tình bạn thêm gắn kết.
Vì vậy, mọi người tạo thành một vòng tròn cách anh bốn mét, chân bất động, chỉ vươn đầu ra.
Mặt trái của bài trong tay Tần Cứu đều giống nhau, mặt chính thì được viết các nội dung khác nhau, có vài thứ rất hấp dẫn, ví như:
[Tổng điểm cộng 15 (cá nhân)]
[Tổng điểm cộng 10 (tập thể)]
[Miễn thi (một người trên một bài, dựa theo số điểm trung bình)]
...........
Còn một số trường hợp kì lạ, ví dụ:
[Một tờ phao loại nhỏ]
[Lâm thời ôm chân phật]
.......
Xem xong mọi người đều biết ý đang ám chỉ gì. Tuy nhiên, vẫn không biết cách mà chúng giúp trong quá trình làm bài là gì, còn khá khó nói.
Ngoại trừ được khen thưởng ra, trong mấy cái thẻ này còn nhiều trò lố bịch khác nữa.
Du Hoặc liếc mắt đảo qua, ít nhất có tận mười tờ viết cùng nội dung:
[Thí sinh ưu tú, không ngừng cố gắng.]
[Thí sinh tốt bụng, tiếp tục phát huy.]
[Cầm cờ đi trước, nhân đây khen ngợi.]
Dù sao hắn cũng chả hiểu nổi, tại cái nơi quái quỷ này thì lấy giấy khen làm cái lông gì.
Dịch ra có thể là: Cảm ơn đã chiếu cố, hoan nghênh lần sau lại đến.
Du Hoặc chỉ vào mấy tấm thẻ đặc biệt hỏi: "Thẻ đen là ám chỉ cái gì? Trừng phạt?"
Mấy tấm thẻ kia toàn một màu đen thùi, một chữ cũng không có, nhìn phát là biết không phải thẻ may mắn.
Tần Cứu lấy một tấm ra, đưa đến trước mặt Du Hoặc, kéo giọng nói: "Không hẳn là trừng phạt, nhưng thật sự cũng có điểm đặc biệt, ít nhất không phải là phần thưởng thông thường."
"Một tấm thẻ đen biểu thị cho một lần cải cách của hệ thống kiểm tra, có hiệu lực trong ngày."
Vài người trẻ tuổi nghe xong mặt xanh lại liền.
"Ủa đệt, còn có vụ cải cách nữa hả?" Mặt Vu Văn đặc biệt xanh lè xanh lét.
Ba năm cấp ba cậu lãnh đủ cái gì gọi là cải cách kỳ thi, gió thổi chữ cải cách đến nơi nào, kế hoạch ôn tập của bọn cậu liền chuyển đến nơi đó. Hôm nay vẫn là 3 cộng 2, ngày mai sẽ thành 2 bậc 2
Vạn lần không nghĩ tới, cậu đã thi xong đại học rồi, nhưng vẫn không trốn khỏi mấy vụ cải cách này.
Hiện tại sắc mặt ai nấy đều khó coi, Tần Cứu lại lắc lắc hộp giấy, từ trong hộp lấy ra thêm một tấm thẻ bài cuối cùng nói: "Xém nữa là sót rồi, còn mỗi lá này thôi, chắc chắn mọi người sẽ thích nó."
[Tuyển thẳng (cá nhân)]
(*)Tuyển thẳng học sinh, sinh viên vào một trường học nào đó.
Trong gian phòng nhỏ tĩnh lặng một lát, đột nhiên vang lên mấy ngôn từ nghị luận.
"Tuyển thẳng..... là có ý gì?" Người nói chính là Chu Tiến.
Bởi vì có bệnh, nên hắn không được có cảm xúc thái quá và là thí sinh nước tương duy nhất còn bình tĩnh để nói chuyện: "Ý ở đây là.... không cần thi phải không?"
Tần Cứu chưa kịp nói lời nào, 922 liền nhảy vào. Anh ta tựa hồ rất thích giới thiệu về "thẻ tuyển thẳng" này.
"Cái này thoạt nhìn cũng có chút giống với thẻ miễn thi. Nhưng miễn ở đây ý là chỉ miễn thi một môn nhất định, còn phải phụ thuộc vào điểm trung bình của bài thi đó, chỉ có thể nói đây là tấm thẻ cực an toàn, là phần thưởng đáng giá."

922 nói: "Thẻ tuyển thẳng thì khác, đây là con át chủ bài, mỗi bộ bài chỉ có một lá. Có được nó mọi người sẽ trực tiếp được thông qua kỳ thi đó, có thể thảnh thơi ăn no ngủ kĩ......."
"Đến lúc mở mắt ra, thì sẽ được về nhà."
Về nhà?
Nghe thấy từ này, trong phòng tất cả thí sinh đều ngây ngẩn cả người.
Sau 12 tiếng đồng hồ, đến giờ bọn họ không dám nghĩ lại sự tình. Mạng sống đều phải dựa vào vận khí của đồng đội, chả ai còn hy vọng xa vời là được về nhà đâu?
Nhưng bây giờ, tấm thẻ tuyển thẳng này gợi lên dục vọng muốn về nhà của mọi người.
Ông Vu mạnh dạn hỏi: "Không có tấm thẻ này, thì sau bao lâu chúng tôi mới được về nhà?"
922 nghĩ nghĩ nói: "Xem chế độ thi hiện tại đi, hoàn thành các môn học bắt buộc, điểm đạt tiêu chuẩn, thoả mãn hai điều kiện này là có thể về."
Ông Vu còn định nói thêm gì đó, thì Tần Cứu đã gom thẻ thưởng cùng các thẻ khác lại, xào cọc thẻ hai lần như thể đang chơi xì dách, sau đó xoè mớ thẻ thành hình rẻ quạt đưa đến trước mặt Du Hoặc nói: "Rút đi, có hai cơ hội, hãy nắm chắc thời cơ."
Du Hoặc không nhúc nhích, lát sau quay đầu hướng đến mọi người nói: "Ai may mắn, tới rút đi."
Vừa dứt lời, radio có tiếng sàn sạt:
"Cảnh cáo: Thí sinh không được chuyển nhượng quyền rút thăm."
Du Hoặc: "......."
"Hệ thống phát cảnh cáo, trừng tôi làm gì?" Tần Cứu nâng nâng cầm, lười biếng nói: "Đừng cau có nữa, rút mau đi."
Cút mẹ anh đi đồ cau có.
Khuôn mặt Du Hoặc lạnh đi, hắn nhìn chăm chăm Tần Cứu vài giây, tay chân nặng nề giữ một lá bài.
Hắn không rút bài làm ai ai cũng đều khẩn trương, như nín thở nhìn chằm chằm mặt bài.
Du Hoặc vừa lật qua liền thấy:
[Cầm cờ đi trước, nhân đây khen ngợi
Chú thích: Đây là sự khẳng định về sức mạnh của ứng cử viên, hy họng tiếp tục duy trì.]
Du Hoặc: "......."
Ghét của nào trời trao của đó mà.
Radio lỗi thời kêu bíp bíp:
"Đã sử dụng một quyền rút thăm."
Tần Cứu đẩy đầu lưỡi nâng nâng má, khoé miệng nghiêng: "Tại còn chút xui thôi, rút lại lần nữa nào."
Du Hoặc bất cần đời, lại rút một tấm.
Vu Văn đứng xem chắp tay trước ngực, không biết việc gì đang xảy ra. Nhưng lần này đã thay đổi khá lên một chút, ít nhất không phải là thẻ cổ vũ.
Du Hoặc lật tấm thẻ ra:
[Giám thị trợ giúp.
Chú thích: Thành tích xuất sắc của bạn đã giành được sự ưu ái của giám thị, bạn có quyền đưa ra bất kì yêu cầu nào cho giám thị trong kỳ thi. Giám thị có nghĩa vụ thực hiện yêu cầu của bạn, thời hạn hết hiệu lực cho đến khi kết thúc kỳ thi tiếp theo.]
"........"
Du Hoặc cảm thấy những câu trên tấm thẻ này đều có ý châm chọc.
Cũng may hắn kịp thời bình tĩnh lại, hỏi Tần Cứu một câu: "Giám thị mỗi kỳ thi đều là cố định à?"
Tần Cứu nói: "Đương nhiên không phải, mỗi khi bắt đầu một môn thi mới, giám thị cũng sẽ đổi."
.
Radio rè rè nói:
"Đã sử dụng hết hai lần rút thăm, rút thăm kết thúc, chúc mừng."
Vừa dứt lời, tĩnh lặng hồi lâu bức tường bài làm lại kẽo kẹt kẽo kẹt xuất hiện nội dung mới:
"Trừng phạt: Vị khách trả lời sai sẽ bị rơi vào nguyền rủa, tránh được cái chết, nhưng ông ta sẽ trở thành thợ săn Giáp mới."
.
Nửa câu sau vừa hiện ra, mọi người thấy chữ, đột nhiên không hiểu đó là có ý gì.
Hoặc nói cách khác.....không muốn hiểu ý của nó.
"Cái gì mà trở thành thợ săn Giáp mới chứ?" Có người lẩm bẩm nói.
Trong phòng bỗng nhiên vang lên âm thanh thê lương chói tai.
Mọi người cứng người xoay cổ.
Lão trọc ngồi ở vị trí số 12 ưỡn thẳng người lên, đôi mắt mở to, lão kinh hoàng nhìn tay mình.
Màu da ban đầu đang nhanh chóng phai đi, biến thành một màu xám nhạt.
Đôi môi lão trở nên đỏ tươi, đặc biệt nó càng nổi bật hơn với cái màu da nhợt nhạt của lão, bị chia ra làm đôi ở hai bờ trạng thái mà con người không có. Trên thái dương và ngón tay cũng nổi đầy những đốm kì lạ.
Lão trọc mơ hồ ngẩng đầu, sửng sờ hồi lâu, bỗng nhiên cơ thể cứng đờ xoay cổ đứng lên.
Bộ dáng lẫn động tác của lão càng ngày càng giống thợ săn Giáp đã chết, chỉ có biểu cảm còn thoáng chút đang hoảng sợ.
"Không thể, không thể, không thể, không thể như vậy....... bọn bây không được đi! Ở lại, ở lại với tao đi được không?"
Lão trọc lẩm nhẩm hai câu, đột nhiên chạy về phía mọi người, hô to.
Gió và tuyết gào thét thổi qua, không biết từ đâu đến, đổ ập lên mọi người làm ai cũng không mở mắt được.
Ai nấy cũng theo bản năng giơ tay bảo vệ mặt, lát sau mở ra, gian phòng nhỏ không còn, lão trọc đã biến thành tên thợ săn Giáp cũng không thấy đâu, ngay cả ba vị giám thị cũng biến mất.
Bọn họ đứng dưới trời tuyết lớn, trước mặt là một cánh rừng thông, mơ hồ hiện ra một đường xuống núi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.