Lâm Tranh chậm rãi bước vào phòng, tươi cười tao nhã, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng kiên định: "Trước kia Tang lão gia đã đồng ý hôn sự của tại hạ và Tang tiểu thư, bất kể nảy sinh chuyện gì, tâm ý của tại hạ đối với Tang tiểu thư cũng không hề thay đổi, càng không dễ dàng buông tay. Đời này kiếp này chỉ là một mình nàng, Trần công tử, kiếp sau xin đến sớm".
"Hay cho câu 'kiếp sau xin đến sớm'!". Lời nói làm cho tôi vạn phần cảm động, khen ngợi từ đáy lòng: "Khá lắm Lâm Tranh, chí khí sắt thép không sợ cường quyền, quả thật ta không nhìn lầm hắn!". Lúc nói chuyện còn rất hùng hồn đấm vào khung cửa gỗ lim khắc hoa, làm cho ánh mắt người ngoài đồng thời bị thu hút đến.
Hi Âm vội vàng kéo tôi lùi về phía sau tấm rèm vài bước, thân hình rắn rỏi che kín phía trước tôi, quay đầu sẵng giọng: "Tiểu Mai, nàng cẩn thận một chút".
Tôi lộ đầu ở phía sau hắn, rầm rì nói: "Tên quần là áo lụa kia cũng không phải đến tìm ta, ta sợ cái gì".
Hắn ngẩn ra, trên mặt nhanh chóng lướt qua một tia gợn sóng, chợt nói không rõ ý tứ hàm súc: "Chuyện này không liên quan đến nàng, đừng để đánh rắn động cỏ".
Bệnh khẩn trương của thánh tăng lại bắt đầu tái phát. Dù gì hắn cũng tự xưng là cao tăng đắc đạo vô cùng thấu đáo, vô cùng tỉnh ngộ, sao lại dễ dàng không bình tĩnh như vậy chứ?
Từ phía gian nhà bên kia, Lâm Tranh đi đến trước mặt Tang Mộc Vân, chăm chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-chu-mau-tinh-lai/42549/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.