Vừa hát xong một khúc 'Mộng uyên ương hồ điệp', thời gian đã là buổi trưa, tôi và Hi Âm ở hậu đài gánh hát gặp Tô Quân đang tẩy trang. Ông chủ ân cần dẫn chúng tôi đến trước mặt hắn, cười nói: "Tô Quân, hai vị khách quan này chỉ đích danh muốn gặp ngươi, người hãy tiếp đãi cho chu đáo".
Cả người Tô Quân chỉ mặc một thân áo trắng, tóc đen mềm sáng bóng buộc lên đơn giản. Hắn quay đầu lại, khuôn mặt vốn trắng trẻo tuấn tú lộ vẻ tái nhợt, tầm mắt lướt lên người tôi và Hi Âm, nói: "Lại là các người?"
Ông chủ bất mãn nói: "Ngươi nói gì vậy? Hai vị khách quan mong muốn gặp ngươi là đã giữ thể diện cho ngươi, ngươi phải cảm kích mới đúng. Sao có thể lấy thái độ này nói chuyện với họ? Ngày đầu tiên ngươi gia nhập gánh hát ta đã nói với ngươi, khách quan là cơm áo, cha mẹ của chúng ta..."
Tô Quân thu ánh mắt, lãnh đạm cắt lời ông ta: "Không phải ta đã nói rồi sao? Ta không bao giờ...khách khí với người ta nữa".
Ông chủ sửng sốt, lại muốn nổi giận, Hi Âm giơ tay ngăn ông ta lại, ông ta căm giận phất phất tay áo, nghênh ngang bước đi.
Hi Âm nói với Tô Quân: "Tô công tử, hôm nay chúng ta đến không phải để nghe ngươi hát khúc 'Mộng uyên ương hồ điệp', mà có chút chuyện muốn hỏi ngươi".
"Ta vốn không quen biết hai người, chỉ e không trả lời được chuyện này". Tô Quân không suy nghĩ gì liền từ chối: "Vẫn là mời hai vị trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-chu-mau-tinh-lai/3249438/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.