Từ khi ông còn sống, điều kiện gia đình còn tốt thì Triệu Mặc Hàn cũng không mấy khi lên trấn, đa số là bà và ông thi thoảng sẽ đạp xe đến mua đồ ăn về và ăn vài ngày. 
Mua quần áo thì lâu lâu mới đi, mà đồ ăn ở chợ thì ông bà cũng hiếm khi cho ăn bởi vì người lớn hay có một câu nói với trẻ con mang ý là “mấy thứ đó bẩn lắm, ăn vào sẽ không lớn được đâu!” 
Cho nên, lần này cũng coi như Triệu Mặc Hàn lần đầu tiên đến chợ ăn vặt, hơn nữa còn là đi với người mà mình quen biết mới có mấy ngày. 
Chợ vào thời kì đầu những năm 90 không hiện đại, tiện lợi giống như bây giờ, chợ không có bãi gửi xe mà đa số từ người bán đến người mua đều dắt xe hay để xe ở những vị trí gần mình để tiện trông coi, tránh mất cắp. 
Tô Cẩn và Tô Anh đều xuống xe, Tô Anh thì chạy phía trước đến những quầy hàng bán đồ ăn vặt, Tô Cẩn và Triệu Mặc Hàn theo hướng của cô bé mà dắt xe đạp theo. 
Tô Anh với hai bím tóc cứ bay bay phía sau đầu tiên chạy đến quầy bán chân gà cay Tứ Xuyên ở gần phía bên ngoài nhất, sau đó chọn bốn cái chân gà màu sắc đẹp nhất lên, đưa cho Triệu Mặc Hàn một cái, lại đưa cho Tô Cẩn một cái, rồi ngấu nghiến như con mèo nhỏ giơ chân gà lên gặm. 
Vị cay của chân gà làm Tô Anh đỏ hết tai, nhưng cũng không làm cô bỏ cuộc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/theo-loi-hanh-phuc/2999532/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.