Sáng hôm sau, trong tâm tình vui vẻ tràn đầy hi vọng, Triệu Mặc Hàn tiếp tục bắt đầu một ngày mới tràn đầy sức sống. 
Hôm nay không giống như hôm qua, hôm nay chỉ có mình Tô Cẩn đi dạy, và Tô Anh cũng được Tô Cẩn chở đi luôn. 
Triệu Mặc Hàn và những đứa trẻ khác cũng gặp hai bố con nhà họ Tô bắt khi bắt đầu đến trường. 
Vì có sự kiện ngày hôm qua nên Tô Anh thân với Triệu Mặc Hàn hơn những đứa trẻ khác. 
Ngay khi vừa ra khỏi cổng, Tô Anh đã đòi Tô Cẩn lấy bịch snack từ trong cặp ra. 
Tô Cẩn dừng lại xé vỏ snack rồi đưa nó Tô Anh. 
Tô Anh nhận lấy bịch snack và lên tiếng cảm ơn rồi cho bàn tay nhỏ vào trong, giơ miếng snack lên, nhai giòn rụp rụp, miệng cười thích thú. 
Tô anh rất hay cười, không giống với Triệu Mặc Hàn. 
Lúc Triệu Mặc Hàn mới bằng tuổi Tô Anh, dù hạnh phúc nhưng cũng không hay cười. 
Vương Kiệt lúc ấy còn bảo là “đã ra dáng ông cụ non”. 
Mỗi lần Tô Anh cười, mọi người dường như đều cảm nhận được niềm vui, nụ cười với đôi mắt trong veo và má lúm đồng tiền của cô bé làm cho mọi chuyện dường như đều tốt đẹp hơn vậy. 
Mà Tô Anh, tự cảm thấy mình không phải là người keo kiệt, cũng chia đồ ăn vặt cho tất cả mọi người. 
Đối diện với một Tô Anh vừa xinh xắn, đáng yêu thế này, những đứa trẻ khác cũng rất vui vẻ a, nhưng mà có Tô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/theo-loi-hanh-phuc/2999529/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.