Sang hôm sau, lúc bắt đầu chở Tô Anh đi học. 
Triệu Mặc Hàn đỡ cô bé trèo lên xe, nhưng khi tình cờ chạm phải bàn tay của Tô Anh. 
Triệu Mặc Hàn cảm nhận được cả người Tô Anh dường như co lại một chút. 
"Làm sao vậy?" 
Tô Anh với ánh mắt chột dạ, cúi xuống rồi lắc đầu: 
"Không có". 
Triệu Mặc Hàn trực tiếp giơ ống tay áo của Tô Anh lên, lại lật bàn tay lại, trên làn da non mịn có một vết sước kéo dài từ cổ tay vào trong cánh tay, chiều dài khoảng 5 cm, nhìn không sâu lắm nhưng có hở thịt ra một chút, còn có một ít vết máu khô xung quanh. 
Chắc là đêm qua lúc dây dưa với Vương Tam thẩm bị va quyệt gây ra. 
Triệu Mặc Hàn cúi đầu xuống xem vết thương: 
"Đau lắm không?" 
Tô Anh lắc đầu. 
Triệu Mặc Hàn ấn nhẹ xung quanh vết thương một chút, khuôn mặt Tô Anh lập tức căng lại. 
Triệu Mặc Hàn hỏi Tô Anh: 
"Bố mẹ biết chưa?" 
Tô Anh lại lắc đầu. 
Cũng đúng thôi, nếu như bọn họ biết được thì vết thương của Tô Anh cũng không như thế này. 
"Lần sau mà bị thương là phải nói liền nghe chưa!" 
Tô Anh gật đầu. 
Triệu Mặc Hàn sờ lên đầu bé: 
"Ngoan". 
Triệu Mặc Hàn bế Tô Anh lên xe, chạy xe đến trường rồi dắt Tô Anh vào sau đó lại chạy xe đi lên trấn trên một chuyến. Lúc trở về là đã có ít băng gạc và một chút dụng cụ y tế 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/theo-loi-hanh-phuc/2999527/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.