Anh im lặng kéo tôi đi.Anh như vậy càng khiến tôi sợ, không dám ho he gì.
A tôi thấy mọi người rồi, đình kêu lên để thoát nhưng anh đã nhanh một bước:
- Con xin phép mượn em ấy một lúc - rôi vụt qua mọi người để cho họ chưa kịp ú ớ gì.
Họ chưa có đồng ý mà.
Quay lại cầu cứu mọi người nhưng chỉ thấy họ cười, không thèm để ý đến tôi.
Lần này tôi chết chắc.
Nhưng mà tôi có làm gì đâu, chỉ là nói chuyện với anh kia một chút thôi mà, không lẽ như vậy cũng không được.
Anh tức giận đến vậy sao? mà sao anh phải giận chứ?
Anh kéo tôi vào một căn phòng rộng trên từng 3, nhưng chưa kịp thưởng thức nó thì đã bị anh hỏi:
- Tại sao em lại gặp cậu ta?
Anh chưa bao giờ nổi giận như vậy từ khi tôi gặp anh.
Tôi luống cuống không biết nên nói gì.
- Sao không trả lời tôi - anh nhìn sâu vào mắt tôi, trong đó là sự bối rối của tôi.
Tôi lí nhí:
- Em...em, em chỉ vô tình gặp thôi.
Anh nhẹ giọng hơn:
- Cậu ta không biết em là ai đó chứ?
- Chưa ạ.
- Ừ, tôi nhắc nhở em không được tiếp xúc nhiều với cậu ta biết chứ.
- Vâng, em biết rồi.
Dù tôi chẳng hiểu sao anh lại thái độ vậy, nhưng hẳn là anh không thích người đó đi.
Ai bảo tôi nhát vậy, sao dám nói chữ"không" chứ.
Tôi đảm bảo chỉ cần nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/theo-em-suot-cuoc-doi/3291281/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.