- Hôm nay con không đi học sao?Bà Quyên bê đĩa hoa quả ra, ngồi xuống cạnh cô nói.
- Không, con xin nghỉ một 2 hôm - Diễm nói
- Diễm, có gì không sao con mặt buồn vậy?
Bà âu yếm nói rồi đưa miếng táo cho cô, như đút cho trẻ ăn vậy.
- Con có sao đâu, con gái của mẹ có gì phải buồn sao.
- Được rồi, không có gì thì tốt, còn nếu lúc nào có chuyện gì thì mẹ luôn sắn sàng chờ con tâm sự.
- Vâng, con biết rồi.
- Ở đây nhé, ăn nhiều một chút, người ốm thế.
- Vâng ạ.
Đến lúc mẹ đi khỏi rồi cô lập tức tắt ngay nụ cười, cô sắp không còn trụ nổi nữa rồi.
Làm sao tôi có thể để bà buồn được chứ.
Nỗi đau này cứ để một mình cô chịu đựng, không cần ai phải biết đến sự tồn tại của nó.
Nghĩ lại cái buổi hôm đó, cô đã lo lắng cho anh biết chừng nào, bất chấp nguy hiểm lao vào xem anh có ở đó không để kéo anh ra khỏi đám hỗn độn này.
Nhưng đổi lại sự lo lắng của cô là gì chứ?
Khi cô gặp được anh, lập tức kéo anh đi, ngờ đâu anh hất tay cô ra và tức giận nói:
- Cô có biết rằng cô vừa làm hỏng cuộc vui của tôi không?
- Nhưng anh ở đây có đánh nhau chẳng lẽ anh muốn ở lại sao?
- Dù sao tôi sẽ không chết, với lại tôi có ra sao thì liên quan đến cô à?
Lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/theo-em-suot-cuoc-doi/3291275/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.