Anh đỗ xe trước cổng nhà tôi, bước xuống xe: - Chào anhTưởng anh lại im lặng nhưng không. 
- Ừ, chào em 
Anh đi được 1 lúc tôi vẫn đứng đó ngây ngốc, khoảnh khắc anh gần tôi khi nãy đã khiến tim tôi đập nhanh hơn, hù sao thế nhỉ? 
- Tiểu Ly, sao cháu lại đứng đây. 
Là bác quản gia. 
- Dạ vâng, cháu vào đây. 
Tôi đi vào với vẻ khó hiểu của bác. 
- Bác à, bố mẹ cháu đâu rồi ạ? 
- Ông bà chủ ra ngoài rồi, à họ dặn tối cháu với cậu Bảo ăn cơm trước, không cần đợi. 
- Vậy bác có biết họ đi đâu không? 
- Không. 
- Vâng cháu biết rồi - rồi như nhớ ra điều gì - à, khi nào anh cháu về, bác gọi cháu nhé, cháu có việc cần hỏi. 
- Ừ, bác biết rồi. 
Lên phòng tôi lăn ra ngủ luôn. 
---------------------------------- 
- Cậu chủ đã về 
- Bác Phúc, Ly Ly đã về chưa ạ? 
- Con bé đã về rồi. 
Lăn người xuống ghế sofa, anh nhắm mắt cho thấy rõ sự mệt mỏi, thật sự khi nãy anh đã thốt tim khi thấy cảnh 1 người cầm dao định đâm cô bạn gái của anh, nếu như anh mải đánh, nếu như anh không để ý đến cô, nếu như anh chậm chút nữa, nếu như...thì có lẽ cô ấy đã nằm viện lúc này rồi. 
Anh yêu cô ấy biết bao, làm sao anh nỡ để cô ấy chịu đau chứ, cũng may anh kịp thời, mà cô gái này cũng rất ngốc, biết mình không có võ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/theo-em-suot-cuoc-doi/3291272/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.