Dư Nam gọi điện cho cha Hạ Anh kể lại toàn bộ sự việc.
Ông ấy rất tức liền đặt vé về giữa đêm nhưng có sớm đến như nào cũng đều tới sáng mới có thể đáp cánh được.
Dư Nam đành phải đi về nhưng cả đêm vẫn không thể ngủ được, anh tức giận đến bất lực mà đập bàn. Cảm giác day dứt khi không thể làm gì khi người yêu mình đang ở đâu mình cũng không rõ.
Đến sáng hôm sau, Hạ Anh lờ mờ tỉnh dậy. Nhìn lên trần nhà lại nhìn qua chỗ khác, cô cảm thấy nơi đây thật lạ lẫm. Đang đau đầu thì lại chợt nhận ra cô chẳng mặc gì trên người cả, cả một mảnh vải cũng không. Hạ Anh hốt hoảng nhìn sang người đang nằm kế bên, cô càng hốt hoảng hơn khi nhận ra người đó là Duy Cường.
Lòng cô như nặng trĩu, chẳng lẽ người cứu mình hôm qua chính là anh. Bối rối không biết làm gì cô ngồi dậy tính chạy đi tìm lại đồ của mình thì lại bị tay Duy Cường nắm lại
Hạ Anh nhìn qua thấy anh đã tỉnh giấc. Cô hổ thẹn không biết làm như nào. Cảm xúc không tự chủ được liền khóc nức nở. Đây là lần đầu của cô.
Duy Cường thấy đã đúng theo kế hoạch của bản thân liền dùng giọng điệu nhỏ nhẹ nói "Hạ Anh, em đừng khóc nữa, anh xin lỗi, là lỗi do anh, anh sẽ chịu trách nhiệm với em"
Hạ Anh nhìn qua anh với vẻ mặt không hiểu "Rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì?"
Duy Cường lại nhe nhàng nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/theo-duoi-nguoi-cua-thanh-xuan/2762552/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.