Rời khỏi quán cà phê với bộ dạng không mấy vui vẻ, bây giờ về kí túc cũng không có việc gì để làm, cô một mình đi bộ về nhà, là biệt thự của Phương gia.
Cô là con gái một trong nhà, khác với bối cảnh gia đình Hoàng Tống Hiên, cô được nuông chiều yêu quý, với ba mẹ, cô là bảo bối duy nhất không ai có thể sánh bằng.
Để tiết kiệm tiền tiêu vặt, Phương Hinh không đi xe buýt mà một mình đi bộ về nhà. Trong lúc lơ đãng suy nghĩ về chuyện của Trương Anh Anh lúc sáng, tâm tư không còn để ý đến chiếc xe đang mất phanh lao về phía mình ngay trước mặt.
Thời tiết vừa mới mưa, trơn trợt là điều không hề hiếm gặp. Chiếc xe máy chở hàng vừa mới đứng cách xa nay đã chạy lại gần sát Phương Hinh nhanh như cơn gió, đến khi cô phản ứng lại đã quá muộn.
Chỉ cảm thấy cơ thể dần trở nên ấm áp, cuối cùng là một tiếng "bịch" vang lên ngay nền đất.
- Không sao chứ?
Trời ạ, cô đang ở trong lòng Hoàng Tống Hiên, trước khi xe máy lao thẳng đến anh đã ôm cô tránh sang một bên, vì mất cân bằng mà ngã xuống đất.
Phương Hinh ngơ ngác được anh đỡ đứng dậy, mắt thấy quần áo cô còn bẩn, Hoàng Tống Hiên đưa tay phủi nhẹ, ánh mắt vô cùng dịu dàng hiếm thấy.
- Tôi đang hỏi cậu, không sao chứ?
- Không sao.
Một lúc sau phản ứng lại, Phương Hinh đảo mắt nhìn thấy vết thương khắp cơ thể anh. Chỉ bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/theo-duoi-nam-than-van-nguoi-me/3343555/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.