Một buổi chiều cuối thu của nước Mỹ, không khí lạnh kề sát bên tai với những cơn gió lớn thổi qua. Người trên đường đều tất bật quay về nhà, bầu không khí âm u báo hiệu một trận mưa lớn.
Giữa thành phố tấp nập ấy là một hình dáng nhỏ bé, mái tóc ngắn bị cơn gió thổi hất lên, để lộ gò má ửng hồng vì lạnh.
Một giọt nước lăn dài tạo thành vệt sáng trên gò má ửng hồng đó, là nước mắt. Cô gái đứng im bất động, mặc kệ những giọt nước mắt kia rơi lã chã. Anh chưa bao giờ cảm thấy đường phố đẹp nhưng lại buồn đến như vậy.
Cô gái vẫn đó rất lâu sau, người trên đường trở nên thưa thớt, dùng tay áo gạt đi giọt nước mắt, quay người đi về hướng ngược lại. Đó là lần đầu tiên Trần Vũ nhìn thấy Lam Nhã, một cô gái xinh đẹp đến đau lòng.
Lam Nhã ôm theo sấp tài liệu rời khỏi cửa chính công ty, tay còn lại giữ điện thoại áp bên tai.
-Alo! Hải Lâm?
[Lam Nhã! Mình có chuyện muốn nói cho cậu biết, nhất định phải bình tĩnh.]
-Hả? Nghiêm trọng vậy sao? Có chuyện gì à?
Những từ cuối trong câu nói của cô bị khựng lại, cả người cứng đờ, đôi chân như có ai đó gì chặt.
[Anh ta! Anh ta quay về rồi!]
Tiếng Hải Lâm sốt sắng trong điện thoại nhưng Lam Nhã chẳng hề nghe thấy được điều gì nữa, tất cả sự chú ý đều đã dồn hết về người trước mặt.
[Lam Nhã! Cậu còn ở đó không?]
-Mình biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/theo-duoi-luat-su-trieu-lam-nha/3591904/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.