Lễ tân không dám do dự, luôn miệng nói đồng ý.
Hoàng Lập Thành sợ bọn họ trì hoãn nên đã dứt khoát ở lại đại sảnh, sau khi đợi đầu bếp làm xong thức ăn mới cùng nhau đi lên lầu.
“Tới đây được rồi, trở về hết đi.”
Nhớ đến Trương Uyển Giao vẫn còn nằm trên ghế salon, đương nhiên Hoàng Lập Thành không muốn người khác vào xem nên anh đã đuổi hết tất cả những đầu bếp và phục vụ phòng, tự mình đẩy xe thức ăn vào trong.
Tạm thời vẫn chưa có điện, Hoàng Lập Thành chuyển đồ ăn từ trên xe sang bàn ăn rồi quay đầu lại gọi Trương Uyển Giao qua ăn cơm, nhưng chợt phát hiện trên ghế salon đã không còn ai nữa.
Trương Uyển Giao đỡ eo đi ra từ trong phòng ngủ, rèm cửa sổ bên ngoài ánh chiếu vào, ánh lên chiếc quần ngủ màu hồng trên người cô.
Hoàng Lập Thành khẽ nhíu mày: “Không phải bảo em đừng lộn xộn rồi sao?”
Trương Uyển Giao đỡ cửa, chịu đựng sự đau đớn ở hông rồi xấu hổ nói: “Tôi đi mặc quần áo vào, hơi lạnh.”
Thật ra thì không phải lạnh mà bởi vì cô không biết khi nào sẽ có điện lại, nếu như trần truồng nhìn nhau thì thật sự rất lúng túng nên mặc quần áo vào sẽ tốt hơn.
Hoàng Lập Thành cũng không so đo với cô, thấy cô đi lại bất tiện nên đành ôm cô qua, không nói một lời mà đặt cô lên bàn ăn.
“Cháo cải xanh, cũng không nhiều lắm nên phải uống hết đấy.”
Trương Uyển Giao nhìn chén cháo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/theo-duoi-lai-vo/2665953/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.