Chân tôi do quỳ dưới đất lâu quát nên bị tê, đứng lên không vững thế là tôi té vào người anh Trí nhưng anh ta kịp thời né đi, thế là tôi có một màng đáp đất bằng cả thân người nhẹ tênh, hứng trọn nền đất cứng rắn, tôi thầm nghỉ: * đau chết đi được. Sau đó quay sang nhìn Trí nói:
" Sao anh không đỡ em? "
" Phạt, cho tội cúp học. Đi theo tôi "
" Đi đâu cơ "
"Lên phòng giám thị gặp ông Trịnh Văn Minh"
Chết tôi rồi, thì ra là thầy Minh kêu anh ta lên bắt tôi xuống. Từ đầu năm đến giờ tôi viết 2 bản kiểm điểm rồi, 3 bản sẽ phải hại hạnh kiểm đó!!. Tôi vội chộp lấy tay của Trí, năn nỉ.
" Thôi mà, tha em đi huhu "
" Không "
Không thuyết phục được nên tôi quyết định dùng mỹ nhân kế, vẫn không ngồi dậy.
" Chân em đau quá, không đi được, huhu "
Hòa Trí nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại, chắc chắn là trúng kế rồi, tôi vội đắt ý. Bỗng Hoac Trí đổi hướng mắt.
" Ba ơi "
" Chết rồi "
Tôi ba bốn chân đứng dậy chạy ù xuống cầu thang, đẩy Trí ra mà chạy, đánh rơi luôn cả chiếc giày. khổ nỗi chân nãy té bỗng nghe lời tôi, đau điếng. Lại không mang giày, chân khập khễnh.
" Bắt được em rồi. Dám nói dối tôi "
" Hòa Trí, lần này em đau thiệt. Tha em lần này thôi mà "
Hòa Trí ngồi xuống bên tôi, nụ cười rạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/theo-duoi-con-trai-thay-chu-nhiem-la-trai-nghiem-gi/2867882/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.