Vân Tiêu bị Khương Phàm cắn đau nên tỉnh, anh hừ một tiếng, cẩn thận rút cánh tay đang ôm vai Khương Phàm ra, cùng với ngón cái đang bị cô ngậm vào trong miệng, nhìn kỹ lại thấy trên vết cắn còn lưu lại chất lỏng trong suốt, anh si mê ngửi.
Người trong ngực nằm đưa lưng về phía anh vẫn đang ngủ nhưng khi anh rút tay về Khương Phàm bất mãn ngậm miệng, nằm cuộn tròn về phía ngực anh. Vân Tiêu buồn cười nhìn cô đang thành thạo mút ngón tay cái của mình, một lão già nghiêm khắc đột nhiên bị chọc cười. Anh không kìm lòng được mà hôn lên khóe miệng cô, thay ngón tay cô thành ngón tay anh.
Trong bóng tối anh nhìn cô nhờ ánh nắng không sáng lắm ngoài cửa sổ. Khương Phàm thuộc kiểu ưu nhìn, đôi mắt không đeo mắt kính dịu dàng muốn chết, da rất trắng, trên chóp mũi có vài nốt tàn nhang màu nâu nhạt, hình dáng đôi môi rất bình thường. Vân Tiêu nhìn môi cô mút ngón cái của anh, anh đột nhiên cười khẽ, dường như anh đã hiểu môi cô, Vân Tiêu càng nhìn càng thích.
Điện thoại ở đầu giường vang lên lúc không thích hợp, Khương Phàm hé mắt duỗi tay ra sờ điện thoại ở đầu giường, hiển nhiên dáng vẻ vẫn chưa tỉnh ngủ.
Vân Tiêu lấy điện thoại của cô ấn trả lời, nhét vào tai cô.
“Khi nào chết mới trở về gặp mẹ, mẹ đã nói với dì con rồi, con cứ thoái thác, muốn thoái thác đến khi nào. Đại tiểu thư ơi, làm ơn đi, hôm nay con đã 30, không phải 20, con…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/theo-duoi-anh-sang-mieu-hung-mia/4502415/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.