“Nếu em thật sự là người của tôi thì sẽ tốt biết mấy.”
Thật sự là người của tôi? Vãn Mạnh Đình muốn gì đây?
Hắn bước ra bên ngoài, gọi cho Vãn Mạnh Đàm.
Từ lúc bị ăn cái tát kia, Vãn Mạnh Đàm có đến gặp anh trai để nói chuyện cho rõ nhưng hắn không muốn gặp. Ngược lại, lần này là hắn chủ động gọi cho cậu.
Hai người họ hẹn nhau ở quán cà phê. Đối diện nhau, hai anh em có chút ngượng ngùng. Quan hệ giữa bọn họ từ trước đến nay rất tốt, đó là điều ai cũng biết. Mạnh Đàm luôn là đứa nhỏ theo sau đuôi hắn, Mạnh Đình lại luôn che chở cho em trai.
Cũng vì Mạnh Đàm nên Mạnh Đình mới ra ngoài tự lập cơ ngơi riêng, tránh sau này xảy ra tranh chấp giữa anh em trong nhà. Nhưng nào ngờ, thứ bọn họ tranh chấp lại chính là một người phụ nữ.
Họ có thể nhường nhau cả gia sản nhưng lại không thể lùi bước trước một người phụ nữ.
Tình yêu của Vãn Mạnh Đình mơ hồ vô cùng, nó đã được bồi đắp từ những ấn tượng đầu tiên, huống hồ là một năm chung sống. Còn tình yêu của Mạnh Đàm có che chở, nhưng nó trẻ con. Nếu để hỏi Mạnh Đàm thật sự nhiệt huyết với tình yêu này không, thì cậu cần phải chiêm nghiệm lại mình.
“Anh cho em cơ hội giải thích đấy. Nói đi!”
“Em cũng không nhớ mình đã làm gì. Nhưng em nghĩ mình cần chịu trách nhiệm với những gì mình đã làm.” Vãn Mạnh Đàm không ngại, nếu An Ninh chấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/them-thuong/3476514/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.