An Ninh quay lại nhìn hắn, cô thấy hắn nói rất đúng. Những ngày tháng qua thật sự đã rất gồng gánh và chịu đựng. Không bước ra khỏi nhà, không liên lạc với ai. Có khi cả ngày cũng chẳng nói lấy một câu, nhưng khi hắn đến gần cô phải trưng ra bộ mặt giả tạo để làm hắn vui. Có như vậy, cô mới yên thân, mới có tiền gửi về quê.
“Anh sao vậy? Em thấy bình thường.” Cô nói.
Hắn khẽ thở dài, không nói gì
Dạo gần đây hắn thức giấc nửa đêm hay thấy cô vẫn còn thức. Khi thấy hắn, cô thường giả vờ nhắm mắt ngủ. Tuy không phải quá dịu dàng với cô, nhưng hắn luôn để ý đến thái độ và cử chỉ của An Ninh.
Hắn biết, một người bị ép buộc thì làm sao sống vui vẻ với kẻ ép buộc mình chứ.
Nhưng nếu giờ hắn thả cho cô đi thì liệu cô có còn muốn tiếp tục quan hệ này không? Nếu cô ra bên ngoài, khi Mạnh Đàm thấy được, chẳng phải sẽ có những chuyện rắc rối xảy ra sao?
Mạnh Đình không lường trước được vấn đề. Năm đó dưới sự giúp đỡ của Mạnh Đàm, An Ninh mới dễ dàng trốn thoát. Nhưng đâu ai biết được, Mạnh Đình là người giật dây gây ra món nợ một tỷ rưỡi kia của ba mẹ An Ninh. Hắn muốn cô quay lại cầu xin hắn, nhờ hắn giúp đỡ. Lúc đó, cô sẽ tự tìm đến và ở lại bên hắn.
Nhưng việc Mạnh Đình không ngờ là Tạ Nhan lại lợi dụng chuyện đó gây ra bất lợi cho hắn. Chuyện này hiện tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/them-thuong/3476509/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.