“Tôi về rồi đây.” Mạnh Đình bước vào nhà, tay còn dắt theo một bé trai tầm bốn tuổi.
Đứa bé có mái tóc uốn xù dễ thương, nước da trắng cộng với cái má phúng phính đáng yêu. An Ninh nhìn hai người họ một hồi thì khó hiểu, lại trố mắt nhìn hắn.
Hắn nhìn xuống đứa bé, thấy nó đang tươi cười với An Ninh, Mạnh Đình cảm thấy nếu có một đứa con thì thật sự rất tốt. Nhưng nhanh chóng, hắn đã gạt suy nghĩ đó ra khỏi đầu mà không có lấy một tia lưu luyến.
“Khi nãy tôi đi nhà sách thì thấy nó đứng mếu máo vì lạc ba mẹ. Tôi mang nó về. Tôi đã cho người đi dò hỏi, chắc tí sẽ có người đến đón nó.”
“À thì ra là vậy.” An Ninh gật đầu như đã hiểu, đứa bé thấy vậy thì nhái theo động tác của cô, làm cho cái đầu uốn vốn đã quăn nay còn thêm rối nữa. Cô khẽ mỉm cười với nó.
Mạnh Đình thấy cô có vẻ thích trẻ con, nên hỏi:
“Cô thích con nít không? Tôi đến cô nhi viện tìm về cho một đứa để làm bạn.”
Đây chỉ là một suy nghĩ khởi phát. Tuy thích, nhưng để mang một đứa nhỏ về đây cùng chịu khổ với cô thì thôi. Một mình An Ninh chịu cảnh cá chậu chim lồng đã quá đủ rồi.
“Lâu lâu thấy thì đáng yêu, nhưng sợ nó nghịch quá quản không nổi. Thôi không cần đâu.” Cô từ chối khéo léo.
Mạnh Đình nghĩ cô nói cũng đúng nên không nhắc đến nữa, quay sang đứa nhỏ:
“Này nhóc, nhóc tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/them-thuong/3476508/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.