Dù mệt mỏi, An Ninh vẫn phải lên xe theo Mạnh Đình đến buổi tiệc. Tiệc rượu náo nhiệt, gồm những người phụ trách và hỗ trợ dự án vừa qua. Bọn họ đều bất ngờ trước sự xuất hiện của hai người bọn họ. Nhưng nhìn làm sao cũng không thể dung hòa được với hai biểu cảm vô cùng khác nhau. Mặt An Ninh lộ rõ sự mệt mỏi, dường như không khỏe. Đối lập với cô, Mạnh Đình lại khá vui vẻ.
Vào tiệc, mọi người cùng nhau uống rượu, nhảy múa theo phong cách của công ty trước nay. Đây là lần đầu An Ninh tiếp xúc với môi trường này nên có phần lạ lẫm. Cô ngồi ở một góc uống rượu. Mặc dù cô uống không được nhiều nhưng vẫn cố nuốt xuống cái vị cay đắng muốn giết người. Người ta nhìn vào làm sao biết được cô gái ấy đang cố dùng rượu để dập chết những hình ảnh dâm loạn của bản thân.
Đang trong khó khăn, gian nan thì có một bóng người đi đến. An Ninh chỉ nhận ra người lạ mặt khi có tiếng cụng ly vang lên. Cô ngước lên nhìn.
“Uống cùng tôi sẽ vui hơn uống một mình.” Gã nói.
Anh là…
An Ninh cảm thấy quen.
“Tạ Nhan là tên gọi của tôi. Còn em?” Tạ Nhan ngồi đối diện An Ninh, bắt đầu tiếp cận đầy tinh tế.
An Ninh chỉ cười, nụ cười khinh bỉ thì đúng hơn. Cô không nói gì, cạn ly một mình.
Tạ Nhan còn không bỏ cuộc, gã tiếp tục:
“Em là bạn tình mới của Mạnh Đình?”
Nghe đến đây, nước bọt ở cổ họng được An Ninh nuốt xuống nhiều hơn. Biểu cảm trên gương mặt vốn đã khó coi, nay còn tăng lên gấp vài lần. Người nọ biết đã nói trúng trái tim đen của An Ninh nên tiếp tục công kích.
“Mạnh Đình rất mạnh bạo ở trên giường. Hơn nữa, chi tiền cũng mạnh như vậy. Nói xem, anh ta trả cho em bao nhiêu tôi trả gấp ba.”
Món hàng? Đây đích thị là từ dùng để chỉ An Ninh ở thời điểm hiện tại. Tùy tiện bị ra giá, tùy tiện mua bán trao đổi. Ánh mắt An Ninh ánh lên vẻ tức giận, cô đứng dậy hất rượu vào mặt Tạ Nhan. Trong lúc không tỉnh táo, cô lớn tiếng:
“Cầm cái đống tiền rách nát đó cút khỏi mắt tôi. Bọn nhà giàu các người đều khốn kiếp như nhau.”
An Ninh nói rồi thì quay người định bỏ đi, lúc này Tạ Nhan nhanh tay chộp lấy tay cô. Trông gã tức giận vô cùng, trên mặt còn lấm tấm mấy giọt rượu.
“Con điếm này, mày dám!”
An Ninh chưa kịp phản ứng thì cánh tay đã được giải thoát ra khỏi sức lực kìm hãm của gã. Cô quay lại thì Mạnh Đình đã xuất hiện.
Tất cả mọi người xung quanh nghe lớn tiếng cũng quay lại xem. Không ai biết chuyện gì đang xảy ra, ngoài ba người bọn họ. Đáng ra chỉ là hai người, nhưng hành động của An Ninh và Tạ Nhàn đều bị Mạnh Đình quan sát từ đầu buổi. Nên ít nhiều hắn cũng rõ được sự tình, chỉ là không biết bọn họ đã nói gì.
“Cậu định làm gì nhân viên của tôi?” Mạnh Đình trầm giọng.
Tạ Nhàn nghiến răng, chỉ thẳng vào mặt cô, quát:
“Cô ta dám hất rượu vào mặt tôi. Anh dạy nhân viên là dạy cái thói côn đồ này à?”
Mạnh Đình nhếch mép, chầm chậm nói:
“Phải, tôi luôn dạy nhân viên phải đối xử như vậy với mấy tên ma ranh giống cậu.”
Ai ai cũng biết hai người họ như nước với lửa, nhưng không ngờ lại chẳng hề kiêng kị nhau đến mức này.
“Anh… được lắm.” Tạ Nhan bỏ về ngay lập tức.
Tiếng xôn xao ngự trị không gian tiệc
mừng. An Ninh cúi mặt, trong người bức bối. Không quan tâm mọi người nghĩ mình thế nào, An Ninh bỏ vào nhà vệ sinh.
“Mọi người tiếp tục chơi đi, không có việc gì đâu.” Mạnh Đình lên tiếng, ý bảo tất cả đừng nhiều chuyện.
Nói rồi, hắn cũng bỏ vào nhà vệ sinh. Không ngần ngại, hắn đi thẳng vào trong nhà vệ sinh nữ tìm kiếm An Ninh nhưng không gặp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]