Quả thật, nếu một người muốn biến mất, cho dù ra sức tìm kiếm đến như thế nào cũng chỉ nhận lại một con số không tròn trĩnh. Thiên Nguyệt sau khi rời đi đã thay đổi toàn bộ phương thức liên lạc, trường cũng chuyển, đến ngôi nhà trọ cũng đã trả cho người ta. Rất nhanh sau đó, dòng người vội vã ngoài kia cũng dần quên mất từng có một người tên Thiên Nguyệt đã từng sống nơi này.
Thành phố X trước giờ đều mang một bầu không khí sầm uất nhộn nhịp, vậy nên sự biến mất của một người cũng không ngăn cản được nó tiếp tục chuyển động.
Bốn mùa xuân hạ thu đông trôi qua nhanh như một cái chớp mắt, thoáng một cái lại qua 4 năm. Nhìn lại thành phố cũng đã thấy nó trở nên khác xa so với thời điểm mà cô gái ấy rời đi.
Đồng hồ điểm 11 giờ trưa, Phó Thành Dương bèn gác lại công việc đang làm dở trên tay, cầm theo áo khoác của mình đi ra ngoài. Thư ký vừa đi ngang qua, nhìn thấy hành động quen thuộc như vậy của boss lớn liền tiện đường hỏi:
"Ngài lại đến thăm cậu nhóc đó nữa hả?"
"Ừm, chuyện còn lại bàn giao cho cậu nhé, còn đứng đây nữa là sẽ muộn mất."
"Dạ vâng."
Nhìn bóng dáng của hắn chạy vụt ra khỏi văn phòng, thư ký chỉ có thể lắc đầu thở dài. Phó tổng của bọn họ cái gì cũng tốt, thứ duy nhất không hoàn hảo chính là ngoài công việc ra, thú vui duy nhất chính là một tuần gặp cậu nhóc trường cấp 2. Mỗi lần quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/them-mot-lan-yeu-2/2934410/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.