🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Editor: Gấu Gầy

Được sự cổ vũ của đám bạn, Thịnh Thiếu Du bước xuống trường đua xe Go Kart. Anh mặc bộ đồ đua màu đỏ trắng, đội mũ bảo hiểm đỏ rực, vai rộng eo thon, cao lớn vạm vỡ.

Hoa Vịnh đứng ngoài trường đua nhìn anh không chớp mắt.

Trong ba người xuống sân, Lý Bách Kiều có kỹ thuật lái xe kém nhất chỉ có thể lái loại xe giải trí cơ bản, một Beta ít nói khác chọn loại 250cc, chỉ có Thịnh Thiếu Du ngồi vào chiếc xe bốn thì màu xanh đậm ở cuối đội hình.

Lý Bách Kiều lái xe rất tệ, nhưng thái độ lại rất ngông cuồng, hét lớn với Thịnh Thiếu Du ở cuối đội hình: "Thiếu Du, chiếc xe bốn thì đó là tôi đặc biệt chuẩn bị cho cậu, vẫn còn zin đấy! Cậu lái cho cẩn thận, đừng có làm hỏng nó! Đợi cậu lái xong, tôi luyện thêm hai ngày nữa cũng lái thử vài vòng, tiện thể hưởng chút tiên khí của Thịnh thiếu gia."

Thịnh Thiếu Du cảm thấy Lý Bách Kiều có ý gì đó, lập tức không vui, nhưng đối phương không nói rõ, anh cũng không tiện trở mặt trước, lạnh lùng nói: "Chỉ với trình độ ba cọc ba đồng của cậu mà còn lái xe bốn thì? Ba cậu kiếm nhiều tiền như vậy, còn mong cậu giúp ông ấy xài đấy! Ngoan ngoãn ngồi trong xe trẻ em 100cc cho an toàn đi!"

Lý Bách Kiều nói bóng gió thèm muốn Hoa Vịnh, Thịnh Thiếu Du nén giận, đạp ga ầm ầm, vòng đầu tiên đã đuổi kịp kỷ lục nhanh nhất của mình, hoàn thành trong 33 giây.

Ngược lại, Lý Bách Kiều không được may mắn như vậy, tám vòng đã đâm xe hai lần, cuối cùng bị mắc kẹt trên hàng rào chắn, chờ đội cứu hộ đến cứu. Nhờ vào thực lực của mình, Lý Bách Kiều đã đạt được "thành tích tốt" với thời gian trung bình là 1 phút 42 giây.

Chạy vài vòng, mọi người đều mệt mỏi.

Khi Thịnh Thiếu Du xuống xe và tháo mũ bảo hiểm, Hoa Vịnh mới phát hiện Alpha tên Trình Triết vẫn luôn đứng bên cạnh cậu. Đưa nước uống thể thao cho Alpha yêu quý của mình, Hoa Vịnh quay đầu lại, hỏi Alpha cấp A đang nhìn cậu chằm chằm: "Trình tiên sinh, anh không đi lái xe à? Đứng ở đây có thấy chán không?"

Trình Triết trả lời: "Không chán, tôi đứng đây xem anh Thịnh và mọi người cũng vui."

"Thật sao?"

"Ừm." Trình Triết nói: "Hơn nữa tôi lái mô tô một mình cũng không có gì thú vị. Anh Thịnh không thích lái mô tô, cảm thấy nó quá nguy hiểm."

"Lái mô tô nguy hiểm lắm hả?" Hoa Vịnh nghiêng đầu, tò mò hỏi: "Không phải có đồ bảo hộ sao?"

"Đúng vậy." Trình Triết như tìm được tri kỷ, kích động muốn nắm tay Hoa Vịnh, nhưng Hoa Vịnh lùi lại, Trình Triết lập tức nhận ra không ổn, chuyển sang vỗ vai Hoa Vịnh, nói: "Tôi cũng thường nói như vậy, thực ra đường đua rất an toàn, an toàn hơn đường cao tốc nhiều! A Vịnh, nếu cậu có hứng thú, tôi có thể dạy cậu."

Hoa Vịnh gật đầu với hắn: "Cảm ơn Trình tiên sinh."

Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên vai Hoa Vịnh nặng trĩu. Quay đầu lại, Thịnh Thiếu Du đang ôm vai cậu với vẻ không vui, gần như cả người đều dựa vào cậu, ghen tuông hỏi: "Đang nói chuyện gì vậy? Vui vẻ thế? Còn cảm ơn nữa?"

Hoa Vịnh lập tức cười với anh: "Trình tiên sinh nói muốn dạy em lái mô tô đường đua!"

Thịnh Thiếu Du đứng rất gần, Hoa Vịnh không hề né tránh trước mặt mọi người, trán chạm trán với Thịnh Thiếu Du, dịu dàng khen anh: "Anh Thịnh, lúc nãy anh lái xe Go Kart nhìn đẹp trai lắm."

"Thật sao?" Mây đen trên mặt Thịnh Thiếu Du lập tức tan biến, anh đưa tay vuốt sống mũi cao thẳng của cậu: "Lén ăn kẹo khi không có anh à? Sao miệng ngọt thế?"

"Em nói thật mà."

Trình Triết nhìn hai người liếc mắt đưa tình, trong lòng chua xót, cảm giác ngứa ngáy vừa lắng xuống lại nổi lên. Hắn quay đầu nhìn Lý Bách Kiều - người luôn say mê các mỹ nhân, quả nhiên thấy Lý Bách Kiều cũng đang nhìn đến ngây người.

Thịnh Thiếu Du không biết tìm đâu ra một bảo bối xinh đẹp như vậy, mùi hoa lan ngửi thôi đã thấy động lòng, khi lạnh lùng thì toát lên vẻ cấm dục, khi cười lên thì vừa ngây thơ vừa quyến rũ, lại hiếm khi không dính chút bụi trần.

Trình Triết và Lý Bách Kiều trao đổi ánh mắt "Ôi trời ơi, tôi thèm khát quá", nhưng vì sự giữ của chưa từng có của Thịnh Thiếu Du nên đành phải nhịn.

Thôi được rồi, vợ bạn không được phép trêu ghẹo. Đóa hoa lan này quả thực có bản lĩnh, vậy mà lại khiến cho Thịnh Thiếu Du chưa bao giờ để tâm đến việc người khác nhặt đồ chơi thừa của mình về chơi tiếp, lại công khai ghen tuông.

Chẳng lẽ tiểu mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành này không phải là bạn tình bình thường mà là chị dâu nhỏ sao??!!

Trình Triết đã thích mô tô đường trường nhiều năm, nhưng đam mê đua xe mô tô chỉ mới gần hai năm gần đây. Nhưng kỹ thuật của hắn không tệ, hễ có cơ hội là lại muốn thể hiện. Thấy Hoa Vịnh có hứng thú, hắn càng ra sức khuyến khích cậu thử.

Hoa Vịnh kéo Thịnh Thiếu Du vừa mới từ trường đua trở về, đề nghị muốn thử lái mô tô.

Ban đầu, Thịnh Thiếu Du từ chối thẳng thừng, nhưng không chịu nổi ánh mắt mong chờ của cậu, sau khi xác nhận an toàn với huấn luyện viên nhiều lần, cuối cùng anh cũng đồng ý.

Hoa Vịnh chuẩn bị rất nhanh, không lâu sau đã thay đồ bảo hộ trở lại, ngay cả Thịnh Thiếu Du đã quen nhìn cậu cũng không khỏi ngẩn người.

Không khí như đông cứng lại, tất cả mọi người đều kinh ngạc nín thở.

Hoa lan nhỏ mặc một bộ đồ bảo hộ màu đen, thiết kế bảo vệ đặc biệt khiến chất liệu dày dặn của bộ đồ ôm sát vào người cậu, phác họa rõ nét vòng eo thon gọn, cặp mông căng tròn và đôi chân dài thẳng tắp.

Cậu ôm một chiếc mũ bảo hiểm màu đen bóng loáng trong tay, những sợi tóc nâu mềm mại rủ xuống trán. Trong bộ đồ như vậy, dù là đôi mắt ngây thơ nhất dường như cũng mang theo móc câu, gợi ra ham muốn chiếm hữu mãnh liệt của tất cả Alpha.

Nhưng trong lòng và trong mắt cậu chỉ có Thịnh Thiếu Du. Cậu vòng tay ôm mũ bảo hiểm, nở nụ cười dịu dàng chỉ dành riêng cho Thịnh Thiếu Du, nhẹ nhàng nói: "Anh Thịnh, em thay đồ xong rồi."

Một lần nữa, Thịnh Thiếu Du đoán kỳ mẫn cảm của mình có lẽ thực sự chưa kết thúc. Nếu không sao lại nảy sinh ý nghĩ điên rồ như vậy? Anh muốn giữ chặt cổ tay và mắt cá chân mảnh mai của đóa hoa lan này, hôn lên môi cậu, giữ chặt eo thon, tiến sâu vào khu vườn bí mật chưa từng có ai đặt chân đến.

Thịnh Thiếu Du day day thái dương đang hơi phồng lên, anh nghĩ, không nên đồng ý cho cậu lái mô tô, không nên cho phép cậu ăn mặc như vậy lượn lờ giữa đám đông... Bởi vì - Cậu thực sự quá nóng bỏng!

Đạp ga hết cỡ, động cơ gầm rú phát ra tiếng ồn lớn xé gió. Một chiếc mô tô hạng nặng màu xám bạc lao vun vút trên đường đua màu đen xám, vẽ nên một vệt sáng dài như tia chớp.

Sau hai vòng làm nóng lốp, Trình Triết tự xưng là tín đồ của mô tô đua đã không thể đuổi kịp đóa hoa lan nữa.

Đoá hoa lan có lẽ là thần xe đầu thai, cổ tay trông như bẻ nhẹ là gãy lại vững vàng điều khiển tay lái. Cậu cúi người như một con báo đen bước vào thời kỳ săn mồi, có cảm giác lái xe không thua gì một tay đua chuyên nghiệp. Dù là điểm vào cua hay điểm phanh đều được nắm bắt rất khéo léo, khả năng chọn thời điểm nghiêng xe và tăng tốc càng khiến huấn luyện viên đã dẫn cậu làm quen với đường đua phải há hốc mồm.

Đứng cạnh Thịnh Thiếu Du ở vị trí quan sát, Lý Bách Kiều lại một lần nữa bị đóa hoa lan hiếm có này làm cho kinh ngạc, không nhịn được huých khuỷu tay vào Thịnh Thiếu Du, hỏi: "Cậu hái bông hoa này ở đâu vậy? Còn anh chị em nào không? Không có anh chị em ruột thì anh chị em họ cũng được, mẹ kiếp tôi cũng muốn thử vận may."

Thịnh Thiếu Du mỉm cười đắc ý: "Còn một đứa em gái, nhưng còn nhỏ."

"Nhỏ cũng được, tôi sẵn sàng chờ. Dù còn trong bụng mẹ, chỉ cần có một nửa phong tình của anh trai nó, tôi cũng sẽ cố gắng sống đến lúc đánh dấu nó mà không phạm pháp!"

Thịnh Thiếu Du nhìn hắn với vẻ tiếc nuối và thông cảm: "Vậy e là cậu không chờ được rồi, em gái em ấy là Alpha."

Lý Bách Kiều lập tức ỉu xìu, héo úa như quả cà tím bị sương muối.

"Thịnh Thiếu Du, mỗi năm mùng một tôi cũng tranh nhau đi chùa cầu may mà! Lúc thắp hương khấn vái còn thành tâm hơn cậu nhiều! Sao ông trời lại bất công với tôi như vậy!? Sao chuyện tốt gì cũng đến tay cậu trước?"

Thịnh Thiếu Du: "Vậy cậu tự nghĩ xem, có phải mình làm nhiều chuyện thất đức quá, công không bù được tội?"

"Phì!" Lý Bách Kiều không phục ngẩng cao đầu: "Tôi làm chuyện thất đức gì chứ!" Nhìn thấy Hoa Vịnh vừa xuống khỏi trường đua, đang lau mồ hôi mà vẫn toát lên vẻ đẹp động lòng người, hắn lập tức ủ rũ, cúi đầu nói: "Tôi đến Thiên Địa Hối còn nhiều hơn cậu, người ta nói mỹ nhân đỉnh nhất Giang Hộ đều ở đó! Sao tôi lại không tìm được cực phẩm như vậy chứ? Thằng nhóc Trịnh Dữ Sơn mẹ kiếp năng lực kém cỏi quá! Không được, hôm nào tôi phải thúc giục cậu ta, nhất định phải tìm cho tôi một người nóng bỏng như Hoa Vịnh mới được!"

Trịnh Dữ Sơn là cổ đông của Thiên Địa Hối, cũng là bạn từ thuở nhỏ của Lý Bách Kiều. Hắn kinh doanh nhiều câu lạc bộ giải trí, trung tâm thư giãn cao cấp ở Giang Hộ, tuy tài sản không bằng Thịnh Thiếu Du, nhưng lại có ưu thế là quan hệ rộng, bạn bè nhiều.

Hắn cũng chính là người lúc đầu đã bắt cầu cho Thịnh Thiếu Du và Thẩm Văn Lãng.

Nghĩ đến đây, Thịnh Thiếu Du liền cười: "Nói ra thì, tôi quen Hoa Vịnh cũng là do Dữ Sơn giới thiệu."

"Cái gì?" Lý Bách Kiều nghe xong nhảy dựng, gào lên: "Trịnh Dữ Sơn, thằng nhóc thối tha này! Tôi coi cậu ta là anh em tốt nhất, có hàng ngon như vậy thì lại giấu tôi dâng cho cậu? Có còn coi tôi là anh em nữa không?"

"Hàng ngon gì chứ?" Thịnh Thiếu Du không bao giờ giữ được vẻ mặt tươi cười với Lý Bách Kiều quá ba phút, anh lạnh lùng mắng hắn: "Lý Bách Kiều, cậu có biết nói tiếng người không? Không biết thì câm miệng lại."

Lý Bách Kiều biết Thịnh Thiếu Du khó hầu hạ, cũng thấy đóa hoa lan xinh đẹp kia tạm thời không thể động vào. Ai bảo người ta đang ở trên đầu quả tim của Thịnh thiếu gia chứ? Nhưng hoa nào chẳng có lúc tàn, hắn chỉ mong Thịnh Thiếu Du nhanh chóng chơi chán, hắn và Trình Triết đều đang nóng lòng chờ đợi để chăm sóc món đồ chơi cũ của người ta!

Thấy Thịnh Thiếu Du thực sự lạnh mặt, Lý Bách Kiều cũng không dám nói nhảm nữa, lập tức xuống nước, làm động tác kéo khóa miệng, nói: "Được rồi được rồi, tôi sẽ chú ý lời nói, nhất định sẽ chú ý lời nói! Cậu nói tiếp đi, sao Dữ Sơn lại giới thiệu cho cậu một đóa hoa lan tuyệt sắc như vậy?"

"Hoa Vịnh là thư ký của Thẩm Văn Lãng."

"Hả? Thẩm Văn Lãng?"

"Ừ, Dữ Sơn đã bắt cầu cho tôi và Thẩm Văn Lãng, tuy Thịnh Phóng và HS không hợp tác thành công..." Thịnh Thiếu Du vừa nói vừa nhìn Hoa Vịnh đang thảo luận kỹ thuật ôm cua với huấn luyện viên, ánh mắt nóng bỏng dán chặt vào đường nét tuyệt mỹ trên sườn mặt của Omega, thản nhiên nói: "Nhưng tôi đã cướp được Hoa Vịnh từ tay Thẩm Văn Lãng, nên cũng không lỗ."

"Mẹ kiếp!" Lý Bách Kiều không nhịn được chửi thề: "Một Omega cực phẩm như vậy, Thẩm Văn Lãng ở gần mà lại nhịn được không đánh dấu sao? Mẹ kiếp thằng đó có phải là Alpha không vậy?"

Thịnh Thiếu Du: "Thẩm Văn Lãng ghét Omega."

"Ghét Omega vậy sao còn giữ Hoa Vịnh?"

"Hoa Vịnh là nhân viên Omega duy nhất làm việc bên cạnh hắn."

"Trời đất ơi! Vậy chẳng phải em dâu nhỏ rất nguy hiểm sao?" Lý Bách Kiều nói năng không suy nghĩ, Thịnh Thiếu Du liếc hắn nhưng không mắng mỏ, chỉ nói: "Nhưng Hoa Vịnh chỉ thích tôi."

Lý Bách Kiều cảm thấy đau răng, cắn răng nói: "Ờ đúng đúng đúng, ai cũng biết Thịnh thiếu gia anh quyến rũ! Thích thì thích đi, còn 'chỉ thích tôi', Thịnh Thiếu Du, anh muốn làm tôi ghen tị chết à. Mẹ nó, biết thế không gọi anh đến, cả ngày hôm nay lượng đường vượt quá tiêu chuẩn, tôi sắp bị sâu răng rồi!"

Lý Bách Kiều miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ, một Omega trắng mềm như vậy, trước khi bị đánh dấu vĩnh viễn, không ai nói trước điều gì.

– Hôm nay cậu ấy chỉ thích anh, ngày mai biết đâu lại chỉ thích tôi.

Nhưng Lý Bách Kiều chỉ dám nghĩ thôi, hắn không dám nói ra, sợ nói ra sẽ bị Thịnh Thiếu Du đánh.

—----
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.