Khác với những gì Thịnh Thiếu Du tưởng tượng, đoàn đại biểu của X Holdings không hề tiếp tục nhắm vào Thịnh Phóng Sinh Vật vì Thường Tự bị pheromone của Thịnh Thiếu Du va chạm.
Ngược lại, trước khi mùa hè bắt đầu, Thịnh Phóng Sinh Vật cuối cùng cũng nhận được lời mời hợp tác từ X Holdings gửi đến các đối tác tiềm năng. – Tập đoàn Thịnh Phóng đã nhận được vé tham dự Diễn đàn Phát triển Công nghệ và Công nghiệp sinh học thế giới do X Holdings chủ trì, chính phủ nước P đồng tổ chức.
Mặc dù còn vài tháng nữa diễn đàn mới bắt đầu, nhưng việc được mời tham gia sự kiện công khai của X Holdings chắc chắn đã tiếp thêm sức mạnh cho giá cổ phiếu của Thịnh Phóng Sinh Vật vốn đã ảm đạm từ lâu do đầu tư quá nhiều vào nghiên cứu khoa học.
Vào ngày công bố danh sách tham dự diễn đàn, giá cổ phiếu của Thịnh Phóng Sinh Vật đã tăng mạnh và tiếp tục tăng cao, liên tiếp đạt sáu phiên trần.
Thịnh Thiếu Du đã không đến công ty một tuần, vào thứ Hai khi cổ phiếu của Thịnh Phóng liên tục tăng mạnh, anh đã trở về nước từ một hòn đảo nhiệt đới nào đó với tinh thần sảng khoái.
Kỳ mẫn cảm lần này của Thịnh Thiếu Du đặc biệt dài. Vào ngày mẫn cảm, anh lo lắng mình sẽ mất kiểm soát làm tổn thương đóa hoa lan mỏng manh ở nhà, nên đã lặng lẽ rời đi vào đêm khuya, đưa Thư Hân đến hòn đảo thường lui tới.
Khi về đến nhà, không có ai ở nhà.
Bận rộn đối phó với kỳ mẫn cảm, Thịnh Thiếu Du đã không liên lạc với Hoa Vịnh một tuần, anh rất nhớ đóa hoa lan xinh đẹp.
Hôm nay là ngày làm việc, nghĩ đến việc Hoa Vịnh chắc đang làm việc tại trụ sở HS, Thịnh Thiếu Du cũng quay lại công ty.
Trần Phẩm Minh nhìn thấy anh, vẻ mặt vui mừng, báo cáo về suất tham dự diễn đàn và những lời chúc mừng, quan tâm từ mọi phía.
Tâm trạng của Thịnh Thiếu Du rất tốt, trước khi tan làm, Lý Bách Kiều hỏi anh cuối tuần này có muốn đến câu lạc bộ thể thao mới đầu tư của hắn không.
Câu lạc bộ mà Lý Bách Kiều đầu tư chủ yếu kinh doanh xe Go Kart và mô tô, sở hữu đường đua chuyên nghiệp dài nhất Giang Hộ.
Thịnh Thiếu Du ít khi lái mô tô, nhưng lại lái xe Go Kart rất giỏi, chỉ cần anh nghiêm túc lái, thời gian hoàn thành một vòng luôn nằm trong 36 giây, thành tích này có thể đánh bại nhiều tay đua chuyên nghiệp.
Lý Bách Kiều muốn đi chơi, bèn rủ rê anh: "Thịnh thiếu gia, đã bao lâu rồi cậu không ra ngoài chơi vậy? Sao thế? Tiếp quản gia nghiệp rồi định bỏ rơi hết đám bạn vô dụng chúng tôi à? Không phải chứ? Đừng nhẫn tâm như vậy."
Thịnh Thiếu Du liên tiếp nghe được nhiều tin tốt, đang rất vui vẻ, nên đồng ý lời thỉnh cầu của Lý Bách Kiều, hẹn gặp nhau lúc 2 giờ 30 chiều thứ Bảy tại trường đua.
Hôm nay mọi chuyện đều rất thuận lợi, chỉ có một chuyện hơi không vui. Đến khi về đến nhà, bấm chuông cửa, Thịnh Thiếu Du mới nhớ ra lúc trưa về mình không tắm ngay.
Hoa Vịnh mở cửa, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, nhìn thấy Thịnh Thiếu Du cậu rất vui mừng, đôi mắt như suối mát ánh lên vẻ rạng rỡ.
"Anh Thịnh!"
Thịnh Thiếu Du cũng không nhịn được cười: "Có nhớ anh không?"
"Nhớ." Hoa Vịnh tiến lại gần, muốn ôm anh, nhưng vừa chạm vào vai anh, sắc mặt bỗng tái đi.
Mẹ kiếp.
Thịnh Thiếu Du nghĩ, hôm nay trên máy bay Thư Hân ngồi quá gần anh, lúc chia tay còn quấn lấy anh làm nũng đòi hôn, Thịnh Thiếu Du thấy phiền, nhưng vì cô có công hộ tống nên vẫn miễn cưỡng hôn cô hai cái. Bây giờ, mùi pheromone khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của hoa lan nhỏ tái đi, chắc chắn là do lúc đó dính vào.
Nhưng Thịnh Thiếu Du giả vờ như không biết, ôm vai Hoa Vịnh, đẩy cậu vào nhà, đợi đến khi đóng cửa lại mới cởi áo khoác dính mùi Omeg khác ra, thản nhiên hỏi hoa lan nhỏ: "Mấy ngày nay làm gì rồi? Để anh xem, có gầy đi không?"
"Không có." Tâm trạng Hoa Vịnh trùng xuống, cũng không còn hào hứng như lúc mới gặp anh, uể oải nói: "Tăng ca mấy ngày, mệt lắm."
Cậu tính toán thời gian kỳ mẫn cảm của Thịnh Thiếu Du, gần như mỗi ngày đều bỏ việc về nhà sớm, nhưng Thịnh Thiếu Du lại bỏ cậu lại Giang Hộ một mình vào đúng ngày mẫn cảm. Mất tích mấy ngày liền, không nghe điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn. Chỉ cần nghĩ đến việc Thịnh Thiếu Du đang mây mưa với Omega khác ở nơi nào đó mà cậu không nhìn thấy, Hoa Vịnh muốn nghiến nát răng.
Biết Thịnh Thiếu Du đã về nước, cậu kiềm chế nỗi đau và cơn giận đợi anh ở nhà, ai ngờ, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Thịnh Thiếu Du còn lười giả vờ, mang theo hương hoa nồng nặc do Omega khác cố tình phát ra trở về nhà.
Hoa Vịnh tức đến mức muốn ói máu, nhưng trên mặt vẫn thản nhiên, chỉ là sắc mặt tái đi, môi cũng không đỏ như mọi ngày.
Thịnh Thiếu Du quan sát biểu cảm của đóa hoa lan trước mặt, cảm thấy mình như một con rắn bị người ta nắm chặt thất khiếu*, tuy tu vi thâm hậu nhưng bất lực vì Hoa Vịnh đang đạp lên tử huyệt của mình, dù tu vi có cao đến đâu cũng không thể thi triển, đành phải cười gượng nói: "Anh đi tắm trước."
*Thất khiếu là bảy cái lỗ trên mặt: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng.
Tắm xong, mùi pheromone chết tiệt của Thư Hân cũng biến mất gần hết, sắc mặt Hoa Vịnh cũng dịu đi, lại bắt đầu cười với Thịnh Thiếu Du.
Trước khi đi ngủ còn bưng sữa đến hỏi anh: "Anh Thịnh có uống sữa không?"
Dáng vẻ Hoa Vịnh uống sữa cũng rất nhã nhặn, mỗi lần uống một ngụm đều có một vòng bọt sữa trên môi, cậu thè lưỡi liếm sạch, liếm đến mức Thịnh Thiếu Du cảm thấy toàn thân nóng ran, nghi ngờ kỳ mẫn cảm của mình vẫn chưa hoàn toàn kết thúc.
Nhưng Hoa Vịnh trông quá ngây thơ, mặc đồ ngủ càng toát lên vẻ thiếu niên chưa trưởng thành. Khuôn mặt tuy nhỏ nhắn, nhưng hai má dường như vẫn còn hơi phúng phính. Ánh mắt nhìn người ta trong veo như nước, nhưng lại vô tình mang theo chút phong tình, có thể khiến người ta cứng lên ngay lập tức.
Thịnh Thiếu Du chính là kẻ phàm phu bị ánh mắt của cậu điều khiển. Anh không hề muốn uống sữa, nhưng vẫn dựa vào quầy bếp, đưa tay về phía đóa hoa lan: "Có, anh uống một ly."
Hoa Vịnh mỉm cười với anh: "Vậy em sẽ rót cho anh."
Uống sữa ấm trước khi đi ngủ, chia sẻ những chuyện mới mẻ gần đây, thực là một điều ấm áp. Trong cuộc đời Thịnh Thiếu Du hiếm khi có những khoảnh khắc êm đềm như vậy. Nếu phải nói, thì phải lùi lại hai mươi năm trước, khi anh còn nằm trong vòng tay mẹ, vô tư làm em bé thì mới có trải nghiệm tương tự.
Hoa Vịnh như một kho báu chứa đựng vô số bất ngờ, cậu dạy Thịnh Thiếu Du yêu đương từ việc nắm tay, hôn nhau, trao cho Thịnh Thiếu Du một tình yêu không cần lên giường cũng có thể duy trì, khiến Thịnh Thiếu Du chỉ cần nhìn khuôn mặt cậu, dù không có bất kỳ ý nghĩ nào liên quan đến tình dục cũng luôn nảy sinh sự dịu dàng và quyến luyến phức tạp.
Thịnh Thiếu Du nghĩ, Hoa Vịnh có lẽ là người gần gũi nhất với tình yêu của mình. Là Omega mềm mại, xinh đẹp, không có tính công kích, mùi hương thanh nhã kiên cường. Dù không thể ôm, không thể đánh dấu, Thịnh Thiếu Du vẫn muốn giữ Hoa Vịnh bên mình mãi mãi.
Trường đua của Lý Bách Kiều nằm ở ngoại ô Giang Hộ, gần đó có một sân golf nổi tiếng. Câu lạc bộ của Lý Bách Kiều được xây dựng trên đỉnh núi, nhìn qua cửa kính trong suốt của phòng nghỉ, có thể nhìn thấy một vùng cỏ xanh mướt ở phía xa.
Mà đối diện với sân golf chính là đường đua mô tô được trang bị đầy đủ nhất, chuyên nghiệp nhất Giang Hộ, đường đua xe Go Kart nằm cạnh đường đua mô tô, ở phía đông của sườn núi.
Gần đây khối lượng công việc của tập đoàn HS dường như rất lớn, Hoa Vịnh phải tăng ca cả buổi sáng thứ Bảy. Thịnh Thiếu Du ăn trưa cùng cậu rồi mới xuất phát. Khi đến nơi, Lý Bách Kiều, Trình Triết và một người bạn xấu khác đã đợi từ lâu.
"Chậm quá." Thấy Thịnh Thiếu Du bước vào, Lý Bách Kiều cợt nhả oán hận: "Nghe nói mấy tháng nữa cậu sẽ đến nước P tham dự diễn đàn ghê gớm đó à? Ba tôi suốt ngày lải nhải khen cậu, ghen tị đỏ mắt, muốn dùng mười thằng con trai bất tài như tôi để đổi lấy cậu đấy."
Thịnh Thiếu Du cười mắng: "Sinh ra một mình cậu đã đủ khổ rồi, còn mười đứa? Cậu muốn chọc tức ba cậu đến chết à? Không thể từ bi với người lớn tuổi sao?"
Thịnh Thiếu Du hiếm khi có tâm trạng tốt như vậy, anh vừa mở miệng, cả đám liền cười theo.
Hoa Vịnh nghe điện thoại công việc ở bên ngoài xong rồi mới bước vào, khi vào phòng nghỉ, Thịnh Thiếu Du đang cùng Lý Bách Kiều chọn xe Go Kart để lái.
Trong số bạn bè của Thịnh Thiếu Du, chỉ có Trình Triết là người đam mê mô tô, hắn ôm mũ bảo hiểm mô tô của mình, ngồi một mình trên ghế sofa đọc tạp chí. Nghe thấy tiếng cửa mở, hắn vô thức ngẩng đầu lên, lập tức sững sờ.
Thấy hắn sững sờ, Hoa Vịnh cũng ngẩn người theo. Người này trông quen quen, nhưng lại không nhớ đã gặp ở đâu, xung quanh đều là bạn của Thịnh Thiếu Du, cậu cũng không muốn đắc tội nên cười nhẹ và gật đầu, coi như chào hỏi.
Thấy Hoa Vịnh cười với mình, đầu óc Trình Triết không kìm được trống rỗng trong giây lát. Omega xinh đẹp này đã để lại cho hắn ấn tượng quá sâu sắc, đến nỗi sau bữa tiệc tối hôm đó, Trình Triết còn mơ thấy cậu mấy lần.
Trình Triết chưa bao giờ thấy Omega nào đi dự tiệc tối thượng lưu lại mặc áo len bạc màu. Nhưng Hoa Vịnh thực sự quá xinh đẹp, ngồi yên lặng bên cạnh Thịnh Thiếu Du, dù mặc áo len tầm thường cũng có thể tôn lên quyền thế kinh người của Alpha bên cạnh. - Alpha có thể dẫn theo Omega xinh đẹp như vậy đi dự tiệc, chắc chắn là người thuộc giới thượng lưu thường xuyên lui tới các sự kiện xã giao, có vận may và tiền tài khiến ai cũng phải ghen tị.
Sau buổi tụ tập hôm đó, Trình Triết đã thử nhắn tin cho Thịnh Thiếu Du, nửa đùa nửa thật hỏi thăm về Omega kia. Hắn còn mạo hiểm chọc giận Thịnh Thiếu Du để thăm dò ý tứ của anh, hỏi khi nào anh chơi chán rồi có thể cho hắn số liên lạc của Omega kia không.
Nhưng Thịnh Thiếu Du không trả lời, hắn đành phải bỏ cuộc. Mấy tháng nay, Trình Triết không còn thấy Thịnh Thiếu Du dẫn Omega này đi chơi nữa, trái lại đã gặp cô gái tên Thư Hân kia mấy lần.
Lần này đột nhiên gặp lại, hắn cảm thấy hơi không chân thực, sững sờ rất lâu rồi mới chào hỏi Omega đã ngồi xuống ghế tựa đối diện.
"Chào cậu, tôi tên là Trình Triết, lần trước ở tòa nhà Song Tử chúng ta đã gặp nhau, cậu còn nhớ không?"
Omega xinh đẹp kia rõ ràng không có ấn tượng, cậu áy náy nhìn hắn, trên khuôn mặt trắng đến mức gần như trong suốt nở nụ cười ôn hòa: "Xin lỗi, hôm đó đông người quá, tôi tên là Hoa Vịnh, Trình tiên sinh, hân hạnh." Cậu lịch sự đưa tay ra, mười ngón tay thon dài trắng trẻo.
Trình Triết cảm thấy vừa mừng vừa lo, xoa xoa tay vào người rồi mới nhẹ nhàng nắm lấy tay đối phương: "Hân hạnh."
"Đang nói chuyện gì vậy?" Thịnh Thiếu Du chọn xe xong, thấy Hoa Vịnh đã vào, liền gạt tay Lý Bách Kiều đang khoác vai mình ra, đi tới.
"Em đang tự giới thiệu với Trình tiên sinh." Hoa Vịnh nói: "Anh Thịnh chọn xong chưa? Anh muốn lái mô tô hay xe Go Kart?"
Lý Bách Kiều nhìn thấy Hoa Vịnh, mắt sáng lên, cười tươi tiến lại gần: "Này, tiểu mỹ nhân, cậu cũng đến à?"
"Chào anh."
Thấy Hoa Vịnh dường như cũng hơi xa cách với Lý Bách Kiều, Trình Triết cảm thấy cân bằng hơn một chút.
Thịnh Thiếu Du không thích Hoa Vịnh nói chuyện nhiều với Lý Bách Kiều chỉ biết dùng nửa thân dưới để suy nghĩ, anh đẩy Lý Bách Kiều ra giới thiệu: "Đây là Lý Bách Kiều, lần trước em đã gặp trong bữa tiệc rồi đấy. Tên này không phải người tốt, sau này có gặp trên đường nhớ tránh xa ra. Không có sự cho phép của anh, ít nói chuyện với hắn."
"Này, không phải chứ, Thịnh Thiếu Du, tôi làm gì anh mà anh lại bôi nhọ tôi như vậy?"
"Tôi nói sai sao?" Thịnh Thiếu Du liếc nhìn Lý Bách Kiều, rồi quay đầu véo má Hoa Vịnh, dặn dò: "Ngoan ngoãn nghe lời, nếu không sẽ bị người ta ăn thịt lúc nào cũng không biết đấy! Hiểu chưa?"
Hoa Vịnh gật đầu rất ngoan, trong mắt ánh lên ý cười nhàn nhạt, khiến Lý Bách Kiều và Trình Triết đứng bên cạnh không khỏi cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]