Khi Mộ Hàm Chương tỉnh lại, mặt trời đã lên cao từ lâu. 
Cả người rã rời, chỗ nào cũng vừa đau vừa mỏi, cả mở mắt ra cũng thấy lao lực, thậm chí còn cảm thấy thân thể không ngừng lắc lư xóc nảy. Mộ Hàm Chương hoang mang nghĩ, Cảnh Thiều dối trá, rốt cuộc tối qua đã làm bao nhiêu lần vậy? Hắn chỉ nhớ được khi mình mệt đến ngất đi, tiểu tử đó vẫn còn đè mình ra dày vò mãi không chịu thôi. 
Tiếng bánh xe gỗ cán lên đá cuội lộc cộc vang lên bên tai, hàng mi mảnh dài rung rinh, đôi mắt đẹp mơ màng mở ra, Mộ Hàm Chương ngơ ngẩn một lúc, cảm thấy mái giường hôm nay hơi lạ, có vẻ giống trần xe ngựa… Trần xe! 
Lúc này Mộ Hàm Chương mới thấy không đúng, vùng vẫy ngồi lên, phần eo đau nhức khiến hắn không khỏi cau mày, miễn cưỡng dựa vào vách xe ngồi dậy. 
Trong buồng xe được bày biện rất đẹp, sàn xe bên trong được đóng thành bậc cao, bên trên trải tấm đệm mềm rất dày, bên trên là tấm chiếu lạnh thanh ngọc, trên vách xe có đóng giá sách và ngăn nhỏ, xếp vài quyển sách, một bát hương; phần sàn thấp phía trước có một chiếc bàn con và giày của hắn, trên bàn có một túi nước và hai chén nhỏ. 
Ngồi trên chiếu thanh ngọc thoải mái dễ chịu, xung quanh có rất nhiều gối đầu lớn nhỏ đủ cỡ, tất cả đều được bọc ngọc tịch, Mộ Hàm Chương híp mắt, đưa tay vén tấm màn mỏng màu nhạt lên, thấy ngay vị Vương gia vốn đã đến quân doanh nhà mình, đang ngồi thẳng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-vi-thuong/804795/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.