Cảnh Thiều trơ mắt nhìn Mộ Hàm Chương ngã xuống, cảm giác tim mình như bị quặn thắt, dùng khinh công bước mạnh tới, ôm chặt hắn vào lòng. “Quân Thanh, Quân Thanh…” Vạt áo của người trong lòng đã ướt đẫm, khuôn mặt tuấn tú đẫm mồ hôi đã trắng bệch như giấy. 
“Mau đưa nó lên ghế!” Hoành Chính Đế không bảo Hoàng hậu đang cúi người hành lễ đứng lên, chỉ chỉ chiếc ghế phượng trong hành lang mát mẻ, bảo Cảnh Thiều bế Mộ Hàm Chương qua, nói với An Hiền bên cạnh: “Truyền thái y!” 
Cảnh Thiều cẩn thận đặt Mộ Hàm Chương lên ghế, cầm lấy trà lạnh cung nữ dâng lên, đặt lên đôi môi khô nứt, chầm chậm rót vào. Diệu Hề cầm lấy cây quạt gần đó, vừa lau nước mắt vừa quạt. 
“Phụ hoàng…” Cảnh Thiều kéo tay Vương phi nhà mình, giận đến đỏ cả mắt, xoay đầu nhìn Hoành Chính Đế đang đứng phía sau, còn chưa kịp nói hết, đột nhiên bàn tay đang nắm trong tay nhéo hắn một cái, lập tức im bặt, xoay lại với người đang nằm. 
Hành động như thế trong mắt Hoành Chính Đế lại thành Cảnh Thiều đã giận điên rồi, muốn nói gì đó, nhưng lại không thể chỉ trích mẫu hậu, chỉ có thể nuốt ngược lời muốn nói vào trong, đúng là “oan ức”! Hoành Chính Đế nhíu mày, ngồi lên chiếc ghế cung nữ vừa khiêng đến, nhìn Hoàng hậu vẫn đang xấu hổ nửa quỳ một bên, “Chuyện gì thế này?” 
“Bẩm hoàng thượng, hôm nay thần thiếp gọi Thành Vương phi đến nói chuyện, không ngờ đứa nhỏ này nói chuyện thiếu suy nghĩ, lại không biết hối cải, thần thiếp bảo nó quỳ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-vi-thuong/804794/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.