“Muốn ngủ thì cũng phải cởi y phục.” Mộ Hàm Chương bất đắc dĩ đẩy đẩy tên đang đè trên người mình. 
“Ta cởi giúp ngươi.” Cảnh Thiều vốn đang mềm nhũn trên người Mộ Hàm Chương đột nhiên lên tinh thần, ngồi dậy bắt đầu cởi thắt lưng người ta. 
“Ta… ta tự làm.” Mộ Hàm Chương vội giữ bàn tay đang gỡ gỡ trên hông mình lại. 
Cảnh Thiều nghe vậy thì cười cười, buông màn giường xuống, ngồi sang một bên mở to mắt nhìn người ta trừng trừng. 
Mặt Mộ Hàm Chương đỏ hơn, thần tốc cởi áo ngoài, áo giữa, chui vào chăn. Cảnh Thiều hăng hái, tự cởi y phục chui vào theo, kéo người ta lại ôm hôn trán. 
Tiêu Viễn nói với hắn, khi ở trên giường nhất định phải dịu dàng với nam thê, phải tôn trọng hắn, hôn sẽ hữu hiệu hơn sờ mó rất nhiều, bởi vì như vậy mới không khiến hắn cảm thấy bị hạ nhục. Từ trán hôn xuống mi mắt, rồi đến sống mũi cao thon, đôi môi mềm mại, người trong lòng hơi căng thẳng, nhắm mắt lại, nhưng không phản kháng. 
Cảnh Thiều nghĩ thầm quả nhiên phương pháp này có hiệu quả, nhẹ nhàng kéo vạt áo trong trắng như tuyết ra, đèn bên ngoài vẫn chưa tắt, từ ánh sáng lọt qua khe màn, có thể thấy được đường cổ tinh tế, xương quai xanh duyên dáng. Cố nhịn không đặt vuốt lên, mà phục người trên giường, hôn dọc theo quai hàm, lướt qua cần cổ trắng muốt. Hầu kết đáng yêu lên xuống một cái, Cảnh Thiều mím môi, tiếp tục chạy xuống. 
Lồng ngực trắng như tuyết có vẻ mỏng manh, nhưng không ốm yếu như trong tưởng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-vi-thuong/804775/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.