Chương trước
Chương sau
10.

A Thọ không thèm để ý đến Liễu Uyển, liếc mắt nhìn nàng ta một cái rồi mang theo hộp cơm đến gốc cây mà chúng ta thường hay ngồi.

Ta nhìn về phía Liễu Uyển, vừa cười vừa nói: “ Muội muội tốt của ta, nghe thấy gì chưa? Còn có vấn đề gì không?”

Trần thẩm nay cũng ra đồng thu hoạch lúa mạch, nghe thấy tiếng hét của A Thọ liền chạy ra.

“Liễu Uyển, tiểu cô nương vừa mới định hôn sự, không ở nhà thêu hỉ phục mà chạy ra đây xen vào chuyện gia đình của tỷ tỷ ngươi làm gì? A Thọ nói không có là không có, chẳng lẽ lại định ép nó nói có ngươi mới vừa lòng sao?”

Trần thẩm đúng là người phụ nữ có thâm niên trong làng buôn dưa, mắng câu nào sát thương câu đấy.

“Trước kia Vân nương quả thực không phải là người tốt, nhưng giờ cũng đã thay đổi, phu thê hòa thuận, ngươi còn muốn gây sự gì nữa?”

Ừ thì cái câu này, ta cũng không có gì để cãi, nhưng sao nghe chửi nguyên chủ mà cũng thấy nhột ghê.

Ta sờ sờ mũi, xấu hổ mà cúi đầu xuống giả ngu.

Mà Liễu Uyển da mặt mỏng, bị nói không ngóc đầu lên nổi, mặt đỏ bừng, cố gắng thanh minh.

“Ta chỉ qua tâm tỷ tỷ cùng tỷ phu...”

Trần thẩm nghĩ sao nói vậy, căn bản không nghe xong: ”Ngươi bớt xảo biện đi, một câu quan tâm tỷ tỷ, hai câu quan tâm tỷ tỷ thế lúc tỷ tỷ ngươi đuối nước sao không thấy ngươi tới thăm nàng?Nhà các ngươi có ai đến thăm nàng chưa? Hay là ngại nàng làm mất mặt các ngươi?

Tự dưng lại thấy quý Trần thẩm rồi, coi như thẩm ấy chưa mắng ta đi. Ta cũng không phải loại người vui sướng khi gặp họa nhưng khóe miệng cứ nhếch lên, há há... Sợ người khác phát hiện nên đành phải cúi đầu.

Ta kéo kéo góc áo Trần thẩm: “ Thẩm, đừng nói nữa.”

Trần thẩm liếc ta một cái thật “yêu thương” rồi mắng xối xả: “Cút, ngươi nói ngươi đã từng suýt chết, biết trân trọng cuộc sống, nhưng sống tốt là một chuyện, bị người bắt nạt là một chuyện.”

Liễu Uyển cắn môi, bất lực mà ủ rũ mặt mày.

“Ta là tới tìm tỷ tỷ, mà mãi không thấy tỷ ấy tới, ta mới cùng tỷ phu nói nói mấy câu, không có ý gì khác.”

Có người thấy bộ dạng đáng thương của Liễu Uyển mà liền nói giúp: “Nàng vẫn là một tiểu cô nương, nói chuyện có lúc thiếu chín chắn, chỉ bảo rồi bỏ qua cho nàng chứ cần gì phải nặng lời, đúng không?”

11.

Trần thẩm nhíu mày, chống nạnh nhìn về phía đại thúc. Ta không muốn vì ta mà Trần thẩm xảy ra xung đột với người khác, lập tức giữ chặt cánh tay nàng.

“Thẩm, để ta.”

Trần thẩm trừng mắt nhìn bọn họ, “hừ” mạnh một cái.

A Thọ cảm nhận được không khí có chút căng thẳng, cũng không ăn cơm mà ôm bát cơm ngóng sang bên này.

Ta nháy mắt ra hiệu với Liễu Uyển, muốn nàng cùng ta ra chỗ khác nói chuyện.

Đi được vài bước liền phát hiện phía sau có một cái đuôi.

Ta nhìn A Thọ, bất đắc dĩ mà cười: “ Mau đi ăn cơm.”

Hắn im lặng, đứng yên không nhúc nhích.

“ Thế thì nay không thu hoạch xong lúa mạch rồi.”

A Thọ do dự trong chốc lát, vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Ta đành phải mang hắn đi theo, trong mắt Liễu Uyển có kinh ngạc nhưng ta cũng không dư sức mà quản.

Tới một nơi vắng vẻ, ta dừng lại, xoay người nhìn mặt Liễu Uyển: “Ngươi còn định gây sự đến bao giờ nữa?”

Nàng ta ngẩn ra: “Uyển Nhi không hiểu tỷ tỷ đang nói cái gì.”

Ta cau mày, cũng không mấy khó chịu: “Ta đã quên rất nhiều chuyện, trước kia như thế nào đều không rõ, nhưng hiện tại, Tần ca ca của ngươi đối với ta còn không bằng một góc của A Thọ.”

Liễu Uyển chắc cũng tầm sáu mười bảy tuổi, ta mới không thèm để ý.

“Thật sự tất cả đều đã quên? Không phải diễn?”

Ngoài dự đoán của ta là nàng lại không băn khoăn chuyện ta với Tần đại ca của nàng mà là..

“Chuyện cắt y phục của ta ngươi cũng quên?”

Ta chần chờ một chút, gật gật đầu.

“Chuyện đốt tóc ta cũng quên?”

Quá mất hình tượng đi.

“Ngươi cũng quên chuyện đổ nước vào giày ta?”

......

Liễu Uyển không nói nữa, trong mắt lại hiện lên buồn bã mất mát: “Đều không nhớ rõ?”

Ta trầm mặc, nàng cũng trầm mặc.

Nàng bỗng nhiên mở miệng: “Ngươi bởi vì Tần đại ca nhảy hồ nước chuyện này không phải ta nói ra, cũng không cần ta nói ra, người có đầu óc đều nghĩ vậy.”

Ta sửng sốt một chút, nàng ta cởi bỏ vẻ mặt yếu đuối, hùng hổ mà nói.

“Ta cũng không ưa ngươi, ngươi đi tìm chết cũng chẳng liên quan tới ta.”

Như là một thiếu nữ có nội tâm nổi loạn, đen tối.

Ta gật gật đầu: “Ừ”

Nàng làm như bất mãn: “Cứ như vậy?”

Ta cười một chút: “Không thì sao? Chẳng lẽ lại phải cảm tạ ngươi?”

“Ngươi vẫn làm người ta chán ghét như vậy.”

Ta nhún vai, không quan tâm, nàng ta lại hùng hổ đi tới đe dọa: “Nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay, không được thích Tần đại ca, nếu không...”

Cánh tay đột nhiên bị kéo, A Thọ từ phía sau bước lên, nghiêm túc mà nhìn chằm chằm vào Liễu Uyển mắng: “ Nương tử không thích hắn, nương tử nói nàng yêu ta nhất.”

Liễu Uyển cởi bỏ lớp ngụy trang, nở nụ cười trào phúng: “Nàng nói gì ngươi cũng tin sao? Thật dễ lừa.”

Ta đột nhiên cũng muốn nói, nàng ta cũng tật dễ lừa.

A Thọ thấy nàng không tin, có chút gấp gáp, ta nắm lấy tay hắn trấn an, liếc mắt nhìn Liễu Uyển: “Không có chuyện của ngươi, mời đi cho.”

Nàng ta liền xoay người rời đi, được vài bước lại quay mặt lại.

“Trong nhà không ai chào đón ngươi, đừng có trở về.”

12

Người Liễu gia không thích Liễu Vân, tới nơi này không bao lâu ta liền phát hiện.

Nguyên chủ đuối nước sống chết chưa rõ, phụ mẫu nàng cũng chưa hề tới thăm hỏi.

Đến bây giờ ta còn chưa biết phụ mẫu Liễu trông như thế nào, cũng có khả năng ở trong thôn gặp qua, nhưng ta không nhận ra, bọn họ lại càng không muốn nhận.

Thôn này cũng không nhỏ, muốn tránh một người cũng không khó.

Đem nữ nhi gả cho người ngốc cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.

Ta quay lại nhìn A Thọ vẫn đang giận dỗi. May là gả cho hắn.

Liễu Vân đã qua tuổi cập kê, tính tình lại không tốt, trong lòng còn có ánh trăng sáng, thật sự là khó gả.

Ta quả thực không dám tưởng tượng, sống cùng một người đàn ông gia trưởng trong thời đại nam tôn nữ ti sẽ như thế nào.

Vừa phải chịu đựng bản tính ngạo mạn, lại phải đề phòng chuyện nạp thiếp, cả thể chất lẫn tinh thần đều mệt mỏi.

Nghĩ thôi dã thấy rùng mình rồi.

“Nương tử, nàng sao vậy.”

A Thọ gọi ta ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn độn, ta liền nắm lấy tay hắn mà trịnh trọng nói: “A Thọ.”

“Ơi.”

“Ngươi sẽ không giống như bọn họ chứ?”

Hắn dường như không hiểu ý ta, cứ như vậy ngây ngốc mà nhìn ta.

“Ngàn vạn lần không thể..”

Tuy rằng vẫn chưa phát sinh, ta lại cảm giác giống như sống sót sau tai nạn, lòng còn sợ hãi.

Hắn hẳn là không hiểu ta nói gì như vẫn kiên định mà gật đầu: “Ta nghe nương tử.”

Ta thở phào một hơi, nhưng lòng vẫn không khỏi lo lắng.

Liễu Uyển nói cũng đúng, A Thọ dễ lừa, ta nói ta được thần tiên phái xuống hắn liên buông bỏ phòng bị. Nếu như lại có một người xuất hiện, được A Thọ tin tưởng sau đó dạy hư A Thọ thì sao.

Ta vô cùng nghiêm túc mà hù dọa A Thọ: “A Thọ, ngươi nghe ta nói, trên thế giới này kẻ lừa đảo rất nhiều, bọn họ sẽ lôi kéo ngươi làm quen, nhân cơ hội ngươi không để ý liền đem bán đi, biến ngươi thành người đào than, chỉ có thể ăn màn thầu, uống nước bẩn.”

Ánh mắt A Thọ xuất hiện hoảng sợ.

Ta hơi hơi mà híp mắt, vào chủ đề chính: “Nhưng là nương tử ta sẽ không lừa ngươi, ta là người đối tốt với ngươi nhất trên đời, là người thân duy nhất ngươi có thể dựa vào.”

Trước khi xuyên tới nơi này, ta là một người đàm phán, am hiểu nhất là tẩy não,...Không, mà là dẫn dắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.