7.
Than cái gì mà than kiếp sau phúc khí đều không có mà cho ngươi than.
Ta đè thấp âm thanh, không cho người khác nghe thấy.
“Ngươi cũng đi mau.”
Tú tài khiếp sợ lại thất vọng nhưng hắn dù tức giận thế nào cũng chỉ nói được một câu: “ Ngươi tự giải quyết cho tốt.”
Sau đó nổi giận đùng đùng mà phất tay áo rời đi.
Cái năng lực này còn không bằng cả Liễu Uyển.
Ta nhìn bóng dáng hai người đó, trong lòng nổi lên suy nghĩ riêng.
Một người có tâm kế nhưng không nhiều lắm.
Một người thì sĩ diện hão không có thực lực.
Xem ra cũng không đáng để đề phòng.
Đại hán hóng chuyện có vẻ như chưa đã mà lại kết thúc rồi đành quay đi làm việc.
Trên bờ ruộng chỉ còn ta và A Thọ, hắn nói: “Nương tử, ta ăn no” xong xuống ruộng tiếp tục thu hoạch lúa mạch.
Hình như hắn nói ít hơn, ta cảm giác được có điều gì đó không thích hợp.
Thẳng đến buổi tối nhìn đến hắn cầm một cái màn thầu mà phát ngốc.
Màn thầu kia là chiếc cuối cùng mà lão gia tử trước khi qua đời làm cho A Thọ, lão gia tử không trở về, A Thọ chỉ còn lại một cái, không nỡ ăn, vẫn luôn cất gữi cẩn thận, bị ẩm mốc meo. Lão gia tử làm màn thầu rất ngon, hiện giờ lại cứng như đá, cắn một ngụm có thể gãy mất chiếc răng.
Ta nhận thấy được hắn trầm mặc đến quỷ dị.
Lúc trưa không phải vẫn còn tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu/3328048/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.