Khâu Khải Chính đi đến cửa phủ lớn hơn nhà của hắn, lấy ra bức họa giao cho gã thủ vệ sai vặt, thỉnh cầu nói: “Phiền ngươi đem thứ này giao cho chủ tử của ngươi, cứ nói Khâu Khải Chính có việc tìm hắn, tỉnh hắn đi ra ngoài bây giờ”. Đã qua mười mấy năm hắn không đến nơi này, cũng không biết người kia có cưới vợ hay chưa. Lúc trước nếu không phải muội muội hắn bị nhiễm bệnh nặng, người kia có lẽ đã trở thành muội phu của hắn.
Gã sai vặt tiếp nhận bức họa: "Tốt, vậy làm phiền ngươi chờ một chút, đợi ta đi hỏi qua chủ tử của ta." Nói xong, gã sai vặt nhanh chóng đi vào bên trong. Vừa đi còn vừa nghĩ, chủ tử đã rất nhiều năm không gặp ngoại nhân, không ra khỏi phủ, người đang đợi bên ngoài kia chỉ sợ là đi không một chuyến rồi. Bất quá đây là bổn phận của hắn, nên hắn vẫn truyền lời cho tốt.
Không bao lâu sau, Khâu Khải Chính liền thấy gã sai vặt đi ra, bước lên phía trước khi nhìn thấy người đi phía sau gã sai vặt thì cả kinh. Người kia nhỏ hơn hắn hai tuổi, sao lại mang bộ dáng đã lão này, Khâu Khải đang có chút chần chờ rồi gọi thử: "Phó Uyên?"
Người nọ cười, cười đến có chút gượng ép, trả lời: "Còn không phải là ta, ta còn tưởng rằng cho đến chết cũng không đợi được ngươi tới, nàng đâu? Hiện tại có khỏe không?", Hắn tuyệt đối là người đầu tiên ở Hoàng thành này lại đem bản thân biến thành người không ra người, quỷ không ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-ngoc/1982622/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.