Chương trước
Chương sau
Tuyết trắng xóa điểm xuyết Cảnh Hoa Uyển, mấy ngọn đèn lồng mờ nhạt lung lay ngoài biệt viện, đêm đã vào khuya.
Sau khi Hứa Bất Lệnh đưa Chúc Mãn Chi về, hắn lên lên xuống xuống giữa tòa nhà, sau đó đến Cảnh Hoa Uyển phía sau Tiêu phủ rồi nhanh chóng bước đến biệt viện Lục phu nhân ở.
Tin tức biết được hôm nay từ Chúc Mãn Chi, ngoại trừ Lang Vệ chết không rõ nguyên nhân khi vận chuyển Tỏa Long Cổ thì còn là chưởng sự Cổ Dịch thẩm tra đối chiếu nội kho với Lang Vệ.
Nội kho là kho vàng nhỏ của hoàng đế, chứa đựng tài sản riêng của hoàng thất, nằm trong hoàng thành, người quản lý tất nhiên là thân tín bên người hoàng đế.
Hứa Bất Lệnh biết Giả công công, nhưng Giả công công không tên là Giả Dịch. Năm đó khi Hiếu Tông vào Trường An, Giả công công nhỏ tuổi nhưng tư chất hơn người, bị người lựa chọn thành hộ vệ bên người hoàng đế Hiếu Tông, cũng chính là tử sĩ. Hơn phân nửa tử sĩ cũng giống hộ vệ của Hứa Bất Lệnh, không có tên, chỉ có danh hiệu, mà Giả công công chính là “tử sĩ Giáp”, sau này được Hiếu Tông tin tưởng, địa vị lên cao thì mới được ban họ, nhưng cũng chỉ có họ mà thôi.
Thái giám đại nội hoàng thành có chừng mấy ngàn người, họ Giả chắc chắn có không ít, mà Hứa Bất Lệnh vừa không rảnh đi nhớ tên thái giám, vừa không có cơ hội tiếp xúc, nên mới phải tìm người để hỏi.
Hứa Bất Lệnh bước nhanh, trong Cảnh Hoa Uyển cảnh tuyết tuyệt mỹ, không lâu sau đã tới ngoài biệt viện ven hồ.
Đèn lồng vẫn sáng, nhưng trong biệt viện không tính là lớn đã không còn tiếng động, mà ở hoa viện sau nhà lớn Tiêu gia có mười mấy môn khách đang tọa trấn, nên dĩ nhiên cũng không cần đến hộ vệ.
Hứa Bất Lệnh không làm kinh động bất cứ kẻ nào, im hơi lặng tiếng nhảy qua tường. Hắn nhìn lướt qua biệt viện, nha hoàn đã ngủ hết.
Hứa Bất Lệnh suy nghĩ một chút rồi đi tới ngoài sương phòng của Lục phu nhân, rút ra một cây thăm bằng trúc trên đấu lạp (1),chỉ cần cắm vào khe cửa rồi gảy nhẹ là đã mở được chốt.
Kẽo kẹt.
Cửa phòng phát ra tiếng vang nhỏ mỏng manh, sau đó lại trở về yên tĩnh.
Hứa Bất Lệnh bước vào phòng, buổi tối trong phòng không nhóm lò sưởi, tương đối lạnh lẽo. Mặc dù không có đèn dầu, nhưng hắn đã tới đây rất nhiều lần, nên cũng không vấp váp gì. Hắn vòng qua mấy món đồ như giường đệm, trà biển, rồi đẩy rèm châu ra đi vào trước màn.
Cung ngoa (2) nhỏ xinh đặt trên mặt đất, váy đông gấp chỉnh tề đặt bên cạnh khay, còn bày thêm một chén nước.
Hứa Bất Lệnh đặt đấu lạp sang một bên, dùng mồi lừa bên cạnh châm nến lên, ánh đèn dầu như hạt đậu, tỏa ra ánh sáng mờ mờ.
Có thể là do ngủ say, Lục phu nhân vẫn chưa tỉnh.
Hứa Bất Lệnh hơi do dự một chút, nâng ngón tay đẩy màn ra thành một khe hở.
Đệm chăn thêu hoa văn hoa sen, Lục phu nhân nằm nghiêng trên gối đầu, mặt hướng ra cạnh ngoài, chỉ để lộ cặp mắt và chiếc mũi, hơi thở đều đặn, khuôn mặt xinh đẹp tỏa ra ý vị khác dưới ánh lửa yếu ớt.
Hứa Bất Lệnh mở miệng ra, rồi lại có chút không đành lòng đánh thức, bèn đứng tại chỗ nhìn hồi lâu.
- Ưm~
Có thể là vì ánh lửa, lông mi Lục phu nhân rung động hai lần, thoáng trở mình, phát ra một tiếng lẩm bẩm.

Hứa Bất Lệnh thu ngón tay đẩy màn trở về như bị điện giật, nhìn trái nhìn phải, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, ho nhẹ một tiếng.
- Khục.
Sột sột soạt soạt.
Lục phu nhân lại trở mình, qua chừng mấy hơi thở, mới mở mí mắt ra, nàng còn buồn ngủ, lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn dụi đôi mắt, chống nửa người lên, mơ mơ màng màng nói:
- Nguyệt Nô, có chuyện gì?
- Dì Lục, là ta.

Lục phu nhân nghe thấy tiếng nam nhân, nháy mắt liền tỉnh ngủ. Nhưng nàng chỉ nhìn thoáng qua, cơn ủ rũ lại dâng lên, một lần nữa tựa vào trên gối đầu, đè đệm chăn lại miễn cho gió lạnh thổi vào, hơi híp mắt, uể oải nói thầm:
- Bất Lệnh, buổi tối ngươi không ngủ, chạy tới đây làm gì?
Mày Hứa Bất Lệnh nhăn lại, quay đầu đi:
- Dì Lục, dì bệnh à?
- Không có.
Hứa Bất Lệnh nghe giọng không đúng lắm, bèn ngồi xổm bên cạnh, vói tay vào màn sờ lên trán Lục phu nhân.
Lục phu nhân mở mí mắt ra, giơ tay đánh, hắn cũng không né, nàng cảm nhận bàn tay lạnh như băng kia, nhỏ giọng nói:
- Lần trước rơi vào nước, buổi tối lúc ngủ lại thì bị chút phong hàn, ta đã cho y nữ khám, thuốc cũng uống rồi, ngươi không cần lo lắng…
Hứa Bất Lệnh cẩn thận cảm nhận, đặt hai ngón tay lên trên cổ tay Lục phu nhân, xác định không có gì đáng ngại, mới nhẹ nhàng thở ra:
- Lần trước là ta lỗ mãng…
Lục phu nhân híp mắt, cười dịu dàng:
- Cũng được, ngày thường bộ dạng ngươi lạnh mặt già dặn mới không thú vị. Lấy nồi sắt hầm mình, cũng không biết là ngươi nghĩ thế nào, giống cha ngươi năm đó, ta mới vui vẻ.
- Vâng, dì Lục thích là được.
Lục phu nhân im lặng, cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Hứa Bất Lệnh đặt ở phía dưới chăn sưởi ấm, than một tiếng xa xôi:
- Năm đó cha ngươi rất lợi hại, giấu dốt giấu thành “tứ hại kinh thành”, lúc rởi kinh văn võ bá quan đều thở phào, nghĩ thầm “tai họa này cuối cùng cũng trở về giày vò Tây Lương rồi”… Kết quả thì sao, không lâu sau bọn họ đã cười không nổi, thả hổ về rừng, cho rồng về biển. Thật ra, có vết xe đổ của cha ngươi, ngươi giấu dốt hay không cũng không có tác dụng lớn, nhưng giấu một phần, sau này sẽ có một phần dựa vào, kẻ bề trên để người khác thăm dò được sâu cạn, dù lợi hại cách mấy cũng có cách đối phó.

Bàn tay ấm áp mềm mại, xúc cảm nhẵn nhụi.
Hứa Bất Lệnh cũng không có tâm tư tơ tưởng gì, chẳng qua là cảm thấy ấm áp trong lòng, mỉm cười nói:
- Biết rồi.
Lục phu nhân “ừ” một tiếng, có thể là bởi vì buồn ngủ, nên nàng không nói chuyện nữa, chỉ nắm lấy tay Hứa Bất Lệnh dán ở trên má.
Hứa Bất Lệnh không muốn quấy rầy nhiều, bèn trực tiếp dò hỏi:
- Đúng rồi dì Lục, trong cung có người nào tên Giả Dịch hay không?
Lục phu nhân nghe thấy chữ “trong cung”, không biết vì sao lại tỉnh táo, nàng nâng mắt, giọng nói rõ thêm mấy phần:
- Thái hậu lại gọi ngươi vào cung?
Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt, lắc đầu:
- Ngày nào cũng gọi, ta cũng vẫn chưa phản ứng lại, ừm… Chỉ là nghe nói về cái tên Giả Dịch, lại chưa từng gặp, nên muốn hỏi thử là ai.
Lục phu nhân lại híp mắt, suy nghĩ một hồi mới mở miệng nói:
- Hình như là nghĩa tử của Giả công công đã nhiều năm rồi không công khai lộ diện, hẳn là quản bí vệ trong cung, người bình thường không gặp được.
Mày Hứa Bất Lệnh chau lại, có chút đau đầu. Bí vệ đương nhiên chính là bảo tiêu bên người hoàng đế, chuyên đề phòng thích khách giang hồ võ nghệ cao cường lẻn vào hoàng thành ám sát thiên tử, người có thể bảo vệ an nguy của hoàng đế đã không thể dùng từ ngọa hổ tàng long để hình dung. Muốn nghe ngóng tin tức của Giả Dịch, có lẽ vẫn cần vào cung mới được.
Nghĩ tới đây, Hứa Bất Lệnh không tiếp tục quấy rầy nữa, dịu dàng nói:
- Ngủ sớm một chút, ta về Quốc Tử Giám đây.
Lục phu nhân buông tay Hứa Bất Lệnh ra:
- Đi đi. Sau này nhớ phải gõ cửa, phòng của nữ nhân sao có thể tùy tiện vào. Ta là dì của ngươi, không thể không phép tắc như vậy được.
- Còn bị thánh thượng cấm túc, sợ bị phát hiện.
Hứa Bất Lệnh đứng dậy, khép màn lại tránh cho gió lùa vào, sau đó rón rén đi ra ngoài.
(1) đấu lạp: mũ rộng vành
(2) cung ngoa: ủng thời xưa
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.