Thuyền hoa tuần du bên hồ Khúc Giang, đội ngũ phu nhân quan gia nấn ná lúc lâu ở phong cảnh tuyệt đẹp ven hồ, thời gian dần dần qua buổi trưa mới đành trở về thành. Thái Hậu ở thâm cung lẻ loi ngây người mười năm. Ngại vì thân phận, ngày thường nàng không thể xuất đầu lộ diện, uy vọng không đủ cũng không thể cùng làm những việc mạnh mẽ giống các đời Thái Hậu buông rèm chấp chính. Dù cho hưởng thụ cực hạn vinh hoa tôn quý trên thế gian nhưng cũng chỉ là người đáng thương một mình nơi khuê phòng mà thôi. Thật vất vả mới được ra ngoài đi dạo một lần, Thái Hậu có chút không muốn trở về. Nàng cũng không bước lên ngự liễn mà là cùng cháu trai Tiêu Đình kết bạn đi về phúa thành Trường An, dọc đường nói chút chuyện nhà. Con người đều cần giao lưu. Giống như Lục phu nhân vậy, dưới gối không có một đứa con, có thể có cháu trai cùng nói mấy chuyện thật lòng là chuyện vô cùng quý giá. Thái Hậu cũng không có nhi nữ, làm muội muội Tiêu Sở Dương, nàng gần như coi Tiêu Đình là con ruột của mình. Chỉ tiếc thằng nhãi Tiêu Đình này không trải nghiệm sống lại một đời như Hứa Bất Lệnh, hoàn toàn chỉ là tên nhóc mười bảy mười tám tuổi. Mạch não còn không bình thường, đừng nói tri kỷ, hắn không làm Thái Hậu tức chết là đã cảm ơn trời đất. Trên đường nhỏ lát đá trong rừng trúc, Thái Hậu mặc váy hoa mỹ, tư thái đoan trang chậm rãi đi. Một đám phu nhân quan gia cũng không thể bỏ Thái Hậu lại nên theo ở phía sau. Trương Tường ấn yêu đao đi cách Thái Hậu mười bước, Lang Vệ thì năm bước một tốp, quanh thân không có khả năng có cơ hội hành thích đến bắn lén tên cũng không thể bắn tới đây. Ngày mùa đông, Tiêu Đình phe phẩy quạt ngọc, tản bộ trong sân vắng đi theo bên cạnh Thái Hậu. Dáng vẻ hắn thoạt nhìn cũng coi như đoan chính, chỉ tiếc biểu tình kia thật sự có vẻ thiếu đòn: - Cô cô, hiện tại địa vị giang hồ của cháu trai đã khác. Sau khi đi Quốc Tử Giám, những phu tử tiên sinh đó đều cười tủm tỉm, học sinh thái học càng nhìn thấy ta thì đều dựng ngón tay tôn kính gọi một tiếng ‘Tiêu công tử’. Đặc biệt là thế tử Thục Vương, trước kia thích chê cười ta, hiện tại nói chuyện đều khách khí... Ngắn ngủn một câu đã vô cùng nhuần nhuyễn bày ra bốn chữ ‘thỏa thuê đắc ý’. Thái Hậu không tiện mắng Tiêu Đình trước mặt người ngoài, chỉ đành nhàn nhạt liếc xéo một cái: - Ngươi làm chính sự, phu tử tất thưởng thức ngươi. Các đời nam nhi Tiêu gia ta, ‘Kiếm bước lên điện, vào triều không bước nhanh, tán thưởng không vì danh’ là chuyện thường. Hiện tại ngươi đã đắc chí, chờ tới vị trí của phụ thân người thì còn không phải là phi thăng giữa ban ngày à? Tiêu Đình cười hì hì: - Không dám nghĩ không dám nghĩ... Ừm, bọn họ khen ta. Ta đều nói là cô cô dạy dỗ tốt... Cuối cùng cũng nói được một câu tiếng người. Thái Hậu khẽ ừ một tiếng, chậm rãi đi lại. Nàng lại nghĩ chuyện vừa rồi ở đài ngắm cảnh, quay đầu lại nhìn đội ngũ phía sau, Hứa Bất Lệnh vừa nói vừa cười với Lục phu nhân: - Phải rồi! Trước đó vài ngày ở hội thơ Long Ngâm, nghe nói người làm ra tác phẩm xuất sắc? Mắt Tiêu Đình rực sáng, gấp quạt xếp lại vỗ vào lòng bàn tay: - Ui da… Hóa ra cô cô đã nghe nói chuyện này? Không sai, vì hội thơ Long Ngâm, ta trầm tư suy nghĩ chuẩn bị ba ngày ba đêm. Viết một bài ‘Phụ thân ta là tể tướng’... Thái Hậu mang theo vẻ bất đắc dĩ: - Là tác phẩm xuất sắc gì chứ. Ngươi có bao nhiêu cân lượng còn không tự mình biết à?
Sắc mặt Tiêu Đình cứng đờ, hậm hực ngậm miệng. Hắn cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, mới nghiêm túc nói: - Ngày đó trên hội thơ Long Ngâm, cặn bã khó có thể lọt vào mắt rất nhiều. Nhưng mà sau khi đãi cát lấy vàng, đúng là có một bài thơ tương đối xuất sắc. Ừm... Phong trụ trầm hương hoa dĩ tẫn, nhật vãn quyện sơ long... - Sơ đầu! Cái gì mà sơ long! Ngươi... ngươi cút ngay cho ta! Sắc mặt Thái Hậu trầm xuống, đôi mắt tuyệt mỹ kia giống như muốn gϊếŧ người. ‘Sơ long’ là cách gọi khác của nữ tử thanh lâu lần đầu tiên tiếp khách. Đường đường là Thái Hậu nghe thấy cái này, tất nhiên là cực kỳ tức giận. Đến cả chỉ huy sứ Trương Tường từ trước đến nay lạnh lùng nghiêm túc đều ho nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn sang chỗ khác, coi như chưa nghe thấy gì. Tiêu Đình dùng cây quạt che miệng lại, ngượng ngùng nói: - Thuận miệng... Không phải, đều do mấy gã ăn chơi trác táng trong Quốc Tử Giám nói bậy, làm ta nhớ kỹ... Cô cô, ngươi biết bài thơ này là ai viết không? Thái Hậu hơi nhíu đôi mày đẹp, mắt phượng trợn tròn. Nàng nhịn lúc lâu, cuối cùng không mở miệng quở trách, lạnh lùng nói: - Hứa Bất Lệnh viết? - Cũng không phải! Tiêu Đình đầy đắc ý quay đầu lại nhìn vài lần, mới nhỏ giọng nói: - Ở hội thơ Long Ngâm, ta hỏi Hứa Bất Lệnh có phải cũng mua thơ từ hay không? Hắn thừa nhận, ta chê cười hắn, hắn còn thẹn quá thành giận đánh ta... Thật ra trong lòng Thái Hậu cũng rất nghi hoặc, không tin bài thơ này là Hứa Bất Lệnh từ nhỏ ‘đầu óc đơn giản tứ chi phát triển’ viết. Sau khi nghe Tiêu Đình nói vậy, nàng bán tín bán nghi: - Ngươi xác định không phải Hứa Bất Lệnh lừa ngươi? Tiêu Đình chớp chớp mắt, có chút bất mãn: - Ta thông minh như vậy, Hứa Bất Lệnh mọi rợ kia sao có thể lừa ta được! - ... Thái Hậu nhẹ mím đôi môi đỏ, muốn nói lại thôi. Cuối cùng nàng vẫn gật gật đầu, không nói chuyện nữa. Tiêu Đình không ngừng ở bên cạnh lải nhải, cũng coi như giải buồn cho trưởng bối. Đi một đoạn trên con đường đá, dần dần chỗ rừng trúc khá rậm rạp. Cây trúc xanh tươi bốn mùa, trên lá trúc đọng một tầng tuyết mỏng, yên tĩnh giống như tranh thuỷ mặc.
Ngay vào lúc Thái Hậu cùng Tiêu Đình nói về việc nhà, trong rừng trúc yên tĩnh bỗng nhiên phát ra một tiếng ‘soạt’ nhỏ như cây trúc khô bị dẫm vỡ. Âm thanh nhỏ rất khó nghe, cách cực xa. Động tĩnh cực kỳ nhỏ, Thái Hậu và Tiêu Đình hoàn toàn không cảm giác được. Tay Trương Tường cũng đã đặt lên Nhạn Linh đao, dừng bước chân trên con đường lát đá. Hơn mười tên Lang Vệ quanh đó đồng thời nghiêng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Rừng trúc sâu thẳm, nhìn không ra tình huống bên trong. Thái Hậu phát hiện không thích hợp từ phản ứng của Lang Vệ, mờ mịt nhìn xung quanh rồi mở miệng dò hỏi: - Trương Tường, làm sao vậy? Trương Tường sắc mặt cung kính, giơ tay thi lễ: - Trong rừng có con thú nhỏ. Vì đề phòng quấy nhiễu đến Thái Hậu, mời Thái Hậu di giá hồi cung. Ti chức qua đó nhìn xem. Thái Hậu đi dạo cũng có chút mệt mỏi, lập tức khẽ gật đầu. Lang Vệ nâng bộ liễn lại đây. Tiêu Đình nghe nói có thú nhỏ thì có hứng thú, hưng phấn cầm quạt đi theo Trương Tường: - Cô cô, ta qua đi xem. Thái Hậu hiểu được võ nghệ của Trương Tường, đừng nói thú nhỏ cho dù là niên thú tới cũng phải nằm bò. Nên nàng không lo lắng, mang theo cung nữ rời đi. Ở phía sau đội ngũ, Hứa Bất Lệnh đi giữa một đám phu nhân yêu kiều quyến rũ, chung quanh đều là châu tròn ngọc sáng núi non trùng điệp, xem chỗ nào cũng không hợp lễ pháp. Mấu chốt là những tiểu thư công chúa đang tuổi xuân đó còn cố ý liếc nhìn hắn, mượn cơ hội đến gần nói hai câu cũng không ít. Hắn ngại quy củ cũng không thể quá lạnh lùng, đã có chút không chịu nổi. Nhìn thấy trong rừng trúc có động tĩnh, Hứa Bất Lệnh thuận thế nói: - Lục di, ta qua bên kia nhìn xem. Lục phu nhân đi ở bên hắn đưa mắt nhìn sang, thấy Trương Tường cùng vài người Tiêu Đình đi vào trong rừng trúc thì hiểu có thể có điều kỳ lạ. Nàng nhíu mày nói: - Đừng đi... Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt, làm ra vẻ muốn đi chơi lại không có cách nào. Cuối cùng Lục phu nhân vẫn đau lòng, lắc lắc đầu: - Thôi! Để ý một chút! Ta chờ ngươi ở giao lộ, đừng chơi quá lâu. Hứa Bất Lệnh khẽ gật đầu, nhận dây cương tuấn mã từ trong tay Nguyệt Nô rồi rời khỏi đội ngũ đi vào chỗ sâu trong rừng trúc...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]