Keng keng… Tiếng chuông sớm vang vọng Trường An, cửa cung hoàng thành nguy nga mở rộng, đại quan tiểu lại mặc triều phục các màu chỉnh tề đi qua ngự đạo đá trắng, toàn bộ tiến vào chính giữa kim điện ở Thái Cực Cung. Võ sĩ kim qua(*) đứng giữa trời tuyết bay như lông ngỗng khiến kim điện chạm trổ rường cột thoạt nhìn càng thêm nghiêm trang. Lúc bình thường, triều thần văn võ đứng ở trong kim điện nín thở ngưng thần chờ đợi thiên tử đi ra từ trắc điện. Nhiều nhất chỉ đưa mắt với nhau thương lượng chuyện lát nữa muốn bẩm báo. Nhưng buổi sáng hôm nay, không khí trong Thái Cực Điện lại hoàn toàn bất đồng thậm chí có chút ồn ào. - Táng tận lương tâm! Cả Lý gia nhà ngươi đều không phải con người. Trong mắt có còn vương pháp hay không... Tiếng chửi bới vang lên toàn kim điện, giận không thể vạch trần át đi tiếng khe khẽ thì thầm của đủ loại quan lại. Trực tiếp mở miệng mắng tất nhiên là ngôn quan Tề Tinh Hàm. Tề Tinh Hàm vốn là thư sinh yếu ớt, lúc này lại vén tay áo muốn xông lên dùng hốt bản trong tay đánh Trung Dũng Hầu Lý Bảo Nghĩa đứng trong đội ngũ quan võ. Các ngôn quan bên cạnh lôi kéo khuyên giải an ủi, đương nhiên lời khuyên giải an ủi đều thoá mạ Lý gia không phải con người. Dám đảm đương ngôn quan thì không một ai là loại hèn nhát, hơn nữa trong mắt không chứa được một hạt cát. Tội liên đới đến Hoàng Đế ở trên long ỷ đều dám mắng, huống chi là một tiểu hầu gia. Mà phía trước kim điện, thừa tướng Tiêu Sở Dương nhắm mắt ngưng thần cũng không có ý ngăn lại. Tiêu Sở Dương mày kiếm mũi ưng, ánh mắt rất uy nghiêm, là tâm phúc của Tiêu thị Hoài Nam, cũng là người tâm phúc của triều đình Đại Nguyệt. Tuổi gần bốn mươi lăm, làm thừa tướng năm hai mươi, bình sinh trừ sinh ra Tiêu Đình có tổn hại hình tượng, những mặt khác đều không thể bắt bẻ. Đám người thái úy Lưu Bình Dương, nội sử Lục Thừa An đứng bên cạnh Tiêu Sở Dương cũng đều thờ ơ lạnh nhạt không có phản ứng gì. Sắc mặt Lý Bảo Nghĩa đỏ lên, cúi đầu bị một đám ngôn quan mắng chửi. hắn đuối lý cũng không dám cãi lại, ngày mùa đông đầu lại đầy mồ hôi, thỉnh thoảng dùng tay áo lau đi. Cộp cộp… Tiếng bước chân từ phía sau kim điện vang lên, kim điện yên tĩnh trang nghiêm. Tất cả đều khom người. Thái giám chưởng ấn Giả công công cầm phất trần cất giọng vịt đực lên: - Thăng triều!
Âm thanh cũng không bén nhọn, thậm chí cực kỳ hồn hậu, tiểu quan ở xa ngoài cửa cung chờ được triệu kiến đều có thể nghe thấy. Cánh cửa bên trong trắc điện, thiên tử Tống Ký mặc long bào màu vàng sáng, bước nhanh lên bậc thang phía trên kim điện. hắn nhẹ hất vạt long bào, ngồi ở trên long ỷ, nhíu chặt mày mang theo vài phần không vui. Tống Ký năm nay bốn mươi, là huynh trưởng ruột thịt của Yến Vương Tống Ngọc. So với các đời quân chủ Đại Nguyệt thì xem như tương đối chăm chỉ, mấy năm trước Hoàng Hậu bệnh chết sau đó không lập hậu nữa. Thậm chí đến cửa cung cũng không ra, ngày đêm bận việc chính vụ, chiến tích thủ đoạn đều đè một đám phiên vương môn phiệt, uy vọng rất cao. - Tham kiến Thánh thượng! Đủ loại quan lại cầm hốt bản trong tay đồng thời khom người cúi đầu. Trong kim điện có thể nghe được tiếng châm rơi, trên gạch bóng loáng có thể hiện ra ảnh ngược mơ hồ. Tách tách… Mồ hôi rơi trên mặt đất, Lý Bảo Nghĩa không dám nhúc nhích, đến thở mạnh cũng không dám thở. An tĩnh giằng co một lát, Tống Ký mới hơi nâng tay: - Chuyện Bạch Mã Trang là như thế nào? Đêm qua huyết án Bạch Mã Trang đã truyền về thành Trường An, nửa đêm đã thông qua Tập Trinh Ti truyền đến tai Thiên tử. Rạng sáng, mấy chục thân hào cùng con cháu quan gia tham gia đánh cuộc đều bị Ngự Lâm Quân áp giải về. Cùng mang về còn có hơn ba mươi cỗ hài cốt không hoàn chỉnh và năm cỗ thi thể cùng với thú dữ hổ gấu trong lồng sắt. Trung tâm Trường An trăm vạn nhân khẩu, mỗi ngày vũ phu tư đấu chết người không phải số ít. Nhưng loại chuyện xấu xa này thì mới xảy ra lần đầu. Nếu để dân chúng biết được vương hầu ở phố Khôi Thọ lại lấy dân chúng nghèo khổ đánh nhau với hổ dữ để tìm niềm vui thì chỉ e rất nhiều quan lại đứng ở trên kim điện sẽ bị nước miếng dìm chết đuối. Hoàng Đế đã mở miệng, Tiêu Sở Dương tiến lên một bước, khom người mở miệng: - Bẩm Thánh thượng, hôm qua khuyển tử nghe nói Bạch Mã Trang có chút cổ quái bèn mang theo một Lang Vệ Tập Trinh Ti đi xem xét trước. Kết quả phát hiện Bạch Mã Trang xây phòng ngầm dưới đất, trong này mở sòng bạc, để người đánh nhau với thú... Chuyện nói ra trên cơ bản mọi người đều đã biết, Tiêu Sở Dương chỉ lặp lại một lần nữa. Lý Bảo Nghĩa chờ tể tướng nói xong, mới đi ra quỳ xuống, buồn bã nói: - Thánh thượng, tội thần không biết, cô phụ Thánh thượng hậu ái. Tội đáng chết vạn lần, còn xin thánh thượng trách phạt! - Trách phạt? Tống Ký nhíu chặt mày, vỗ nhẹ tay vịn long ỷ:
- Gần bốn mươi mạng người, trẫm tru di cửu tộc của ngươi cũng đủ! Lời nói có phần nặng nề, trực tiếp dọa cho sắc mặt Lý Bảo Nghĩa trắng bệch. hắn cúi đầu chạm đất run giọng nói: - Thánh thượng bớt giận... Việc Bạch Mã Trang, tội thần khó thoát tội này. Nhưng... nhưng những người đó đều là ma bài bạc, đã ký giấy sinh tử... - Ngươi nói thối lắm. Người đều bị ngươi bắt, còn không phải ngươi viết cái gì bọn họ ký cái đó... Tề Tinh Hàm nổi giận lập tức mở miệng mắng. Lúc sau văn võ bá quan bắt đầu tranh luận, Lý gia khó thoát án này là không sai nhưng còn coi như có chút đúng mực. Người chết đều là sâu mọt không sạch sẽ ở phố phường, giấy sinh tử cũng là đồ triều đình ngầm đồng ý. Nếu thật sự dựa theo bốn mươi mạng người phán diệt Lý gia, tổ tiên có công hộ chủ, hiển nhiên cũng không quá thích hợp. Tống Ký nói nặng lời, là cho thấy không có ý làm việc thiên vị che chở Lý gia. Lúc sau hắn cũng không mở miệng nữa. Quan viên có giao tình không tồi với Lý gia cũng không phải ít, trưởng tử Lý gia còn đang trấn thủ biên quan, phán phạt quá nặng cũng không tốt. Sau một loạt lời lẽ tranh luận gay gắt, cuối cùng vẫn là giữ Lý gia một tay, chỉ phạt Lý Bảo Nghĩa ba năm bổng lộc, thu hồi đồng ruộng Bạch Mã Trang. Nhi tử phạm phải sai lầm lớn nhưng niên thiếu vô tri, phạt lao dịch ba năm cả đời không thể nhập sĩ. Mưu sĩ môn khách ra chủ ý chém đầu thị chúng để an lòng dân, việc này coi như kết thúc. Lý Bảo Nghĩa có thể giữ được mạng nhi tử đã là cám ơn trời đất, nào dám nhiều lời nửa câu, thành thật chịu phạt. Mà lần này Tiêu Đình ‘nhất minh kinh nhân’ thật ra làm không ít quan lại ghé mắt. Ở trên triều đình rất tán thưởng, trong lén lút lại đều có chút nghi hoặc. Thanh danh Tiêu Đình ở thành Trường An, mọi người đều biết. Sai lớn không bõ sai nhỏ không ngừng, khả năng cơ bản không có, hơn nữa hèn nhát thích chạy đến trước mặt Thái Hậu khóc nhè, nhà cao cửa rộng phố Khôi Thọ trên cơ bản đều biết. Một người không học vấn không nghề nghiệp ăn chơi trác táng, bỗng nhiên chạy tới Bạch Mã Trang làm việc chính nghĩa, có hơi quá đột ngột. Buổi sáng Tiêu Đình trở về cùng Ngự Lâm Quân và Lang Vệ. Đến cả người Tiêu gia đều cho rằng Tiêu Đình làm ra chuyện lớn, sợ Tiêu Sở Dương mặc kệ, trực tiếp phái người vào trong cung tìm Thái Hậu cầu tình. Cuối cùng sau khi biết tiền căn hậu quả, tất cả mọi người không quá tin tưởng chuyện này là Tiêu Đình làm. Dù sao sát phạt quyết đoán không giống phong cách hành sự của Tiêu Đình. Một đao chém hổ, môn khách Tiêu gia có rất nhiều, nhưng môn khách tử sĩ cũng phải nghe mệnh lệnh của gia chủ mới có thể ra tay. Dựa theo tính tình của Tiêu Đình, nếu biết được chuyện Bạch Mã Trang thì hắn sẽ chạy đến chỗ Thái Hậu tranh công mới đúng. Nhưng việc đã đến nước này, triều thần cũng không thể nghi ngờ Tiêu Đình, chỉ có thể âm thầm hoài nghi là Tiêu Sở Dương bày mưu đặt kế cho Tiêu Đình làm một chuyện lớn như vậy để tẩy trắng thanh danh ‘không học vấn không nghề nghiệp’. Mà Tiêu gia tự nhiên hiểu thiếu gia ngốc nhà mình có khả năng thế nào. Hắn không có khả năng làm ra hành động vĩ đại này. Ngày hôm qua cũng không có môn khách đi theo Tiêu Đình ra ngoài, chắc chắn là có cao nhân ở sau lưng hỗ trợ. Nhưng cao nhân này là ai, Tiêu gia thật đúng là không nghĩ ra được...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]