Một lúc trước, Hứa Bất Lệnh trở lại ngõ nhỏ phố Trường Nhạc. Chúc Mãn Chi ôm trường kiếm vào trong ngực, trong mắt lấp lánh đầy sao, chạy đến trước mặt hắn quan sát vài lần: - Hứa công tử, ngươi thật lợi hại. Trần Tứ Gia là nhân vật lớn trên phố này, một thân công phu khổ luyện có tiếng... - hắn đến ba quyền cũng không đỡ được, khổ luyện công phu cái gì. Hứa Bất Lệnh nhận trường kiếm đeo ở bên hông, mang theo Chúc Mãn Chi đi phố Hổ Đài. Chúc Mãn Chi vẫn dắt ngựa. Nàng hơi cân nhắc rồi lại mở miệng nói: - Hứa công tử, nghe nói ngươi trúng độc, không thể động tay chân... - Ta chỉ hoạt động gân cốt, không phải động tay chân. - ... Chúc Mãn Chi chớp chớp mắt, cảm thấy như hai người nói chuyện không ăn nhập gì. Nàng bỏ qua lời khách sáo liên hệ tình cảm, ngược lại nói: - Thật ra... ta không hiểu lắm, công tử nói ra tên là có thể xong việc. Vì sao còn mạnh mẽ động thủ? Hứa Bất Lệnh nhướn mày: - Nói tên thì người ta chỉ chịu phục bên ngoài thôi. Đánh ngã người ta mới chịu phục trong lòng. Chúc Mãn Chi ‘ồ’ một tiếng. Nàng đi theo một đoạn, lại dò hỏi: - Công tử võ nghệ cao như vậy, khi còn nhỏ chắc ăn không ít khổ nhỉ? Học võ là mệt nhọc nhất. Khi còn nhỏ mỗi ngày ta đều khóc. Phụ thân ta cứng rắn muốn dạy ta, nương ta vẫn luôn che chở cho ta. Kết quả chịu không ít tội, công phu cũng không học giỏi... Hứa Bất Lệnh nhớ lại ký ức mơ hồ khi còn nhỏ, nghiêm túc gật đầu: - Đúng là bị không ít khổ. Giờ Thìn mỗi ngày đã phải rời giường, ăn đủ thứ đồ. Sau đó chạy một vòng quanh Vương phủ. Trở về tiếp tục ăn gì đó, buổi tối còn phải xem đủ loại bí tịch võ công, có đôi khi mệt quá ghé vào trên bàn ngủ. Chúc Mãn Chi nghiêm túc nghe. Đợi một lát, thấy Hứa Bất Lệnh không nói nữa, nàng nâng khuôn mặt nhỏ lên: - Sau đó thì sao?
Hứa Bất Lệnh tỉ mỉ nhớ lại: - À, đúng rồi. Ngẫu nhiên còn phải nâng tạ đá. Nương ta nói lớn lên cao lớn thô kệch khó coi, vì có thể luyện tốt võ nghệ, ta đều trộm nâng. - … Chúc Mãn Chi dừng bước nhìn Hứa Bất Lệnh một cái, vẻ mặt ngũ vị tạp trần, tựa như muốn mắng người lại không tiện mở miệng. Nàng nghẹn rất lâu, mới nói ra một câu: - Chỉ vậy thôi á? Hứa Bất Lệnh gật gật đầu: - Không thì sao chứ? Chúc Mãn Chi hít vào một hơi, lại nhanh chóng nhụt chí: - Hứa thế tử, ngươi đừng trêu ta. Tập võ là công phu nước chảy đá mòn, thiên tư chăm chỉ thiếu một thứ cũng không được. Thân thủ của ngươi ở ngoài Phúc Mãn Lâu đã là thế gian hiếm thấy. Nếu giải được độc Tỏa Long Cổ, còn có người đánh thắng được ngươi thì chắc có thể làm tông sư khai tông lập phái. Hứa Bất Lệnh cười khẽ: - Điều này cũng khó nói. Quốc gia Đại Nguyệt lãnh thổ vạn dặm, kỳ nhân xuất hiện lớp lớp, luôn có mấy người giỏi hơn ta. Hơn nữa người đảm đương nổi hai chữ ‘tông sư’, không chỉ có công phu giỏi mà càng quan trọng là luôn cố gắng cho giỏi hơn. Nhiều lắm thì ta chỉ tính là người nối nghiệp, không thể sánh được với người khai sáng, không dám đảm đương hai chữ tông sư. Chúc Mãn Chi cũng đồng ý với lời này: - Mặc dù không đảm đương nổi tông sư nhưng cũng kém không xa lắm. Ta cảm thấy võ nghệ của ngươi học quá dễ dàng, không đủ vững chắc. - Ta là nhi tử của vương gia, võ nghệ có cao cũng không tới lượt ta tự mình ra tay. Đánh ai cũng chỉ là phần dư lại mà không thể ra tay nặng. Một thân võ nghệ trừ cường thân kiện thể ra thì cũng không dùng để làm gì. Chúc Mãn Chi tỉ mỉ suy nghĩ: - Nói cũng phải. Người bề trên đương nhiên ở phía sau màn bày mưu lập kế, cầm theo thanh đao đi ra ngoài đánh gϊếŧ thì ra cái gì... Đáng tiếc, nếu Hứa công tử là du hiệp giang hồ thì tốt rồi, chắc chắn có thể nổi danh khắp thiên hạ. Hứa Bất Lệnh cười khiêm tốn: - Thôi, đừng nói mấy lời vô dụng này. Chu Mãn Long phố Hổ Đài, ngươi biết bao nhiêu về người này? Chúc Mãn Chi đè yêu đao đi ở phía trước, hơi nhớ lại: - Chu Mãn Long là đương gia Thiết Trảo Môn phố Hổ Đài, ở thành Trường An có chút danh vọng. Theo như lời huynh đệ trong nha môn, sư thừa là Quan Trung của Ưng Trảo Môn. Trương đại nhân đánh giá tên này ‘công phu trên tay không tồi, chân cẳng hơi kém’, coi như đánh giá rất cao. À... Con của hắn Chu Thừa Liệt cũng khá giỏi, thiên phú tốt, niên thiếu thành danh, là dê đầu đàn của đám trẻ tuổi phố Hổ Đài... Hình như chỉ có vậy.
- Công phu trên tay không tồi, chân cẳng hơi kém... Ha ha... Ưng què chân. - Phì… Nghe thấy đánh giá này, Chúc Mãn Chi bật cười thành tiếng: - Hứa công tử đánh giá thật độc. Nếu Chu Mãn Long nghe thấy chắc chắn sẽ tức đến chết. Tốt xấu gì hắn cũng có cùng chữ ‘Mãn’ giống ta, lợi hại. Trương đại nhân của chúng ta có độc môn Bát Quái Đao, mười mấy năm trước đánh khắp thiên hạ hào kiệt. Tất nhiên hắn chỉ là giáo đầu một võ quán, nhưng ngài đừng thiếu cảnh giác... Hứa Bất Lệnh cười khẽ một cái, không trả lời. Đi thẳng một đường, rất nhanh đã tới phố Hổ Đài, có không ít người ở đây là cơ sở ngầm mà các thể lực chôn vào. Hứa Bất Lệnh tìm đấu lạp che mặt ở bên đường rồi mới cùng Chúc Mãn Chi đi vào con đường dân cư thưa thớt. Vừa đến gần võ quán Chu gia thì nhìn thấy Công Tôn Lộc từ võ quán đi ra. Chúc Mãn Chi đang nghiêm túc lẩm bẩm, chợt bị giữ chặt tay kéo vào ngõ nhỏ. Nàng hoảng sợ, tiếng kinh hô còn chưa bật ra đã bị một bàn tay to bịt kín miệng nhỏ. Nàng chỉ có thể trợn tròn mắt, mờ mịt luống cuống nhìn Hứa Bất Lệnh gần trong gang tấc. Vì khoảng cách quá gần, hương thơm thoang thoảng ập vào trước mặt, không có mùi mồ hôi của nam nhân bình thường ngược lại rất dễ ngửi. Chúc Mãn Chi nâng tay nhỏ lên, vốn định đẩy Hứa Bất Lệnh ra. Nhưng nàng lại không dám ra tay nên nhất thời sững sờ tại chỗ. Cộp cộp… Tiếng vó ngựa đi qua, bóng dáng Công Tôn Lộc từ đầu hẻm chợt lóe qua rồi biến mất. Chúc Mãn Chi nhìn thấy Công Tôn Lộc, hơi mờ mịt. Nàng ngồi xổm ở Phúc Lai Lâu ba ngày, tên tay chân bị gϊếŧ kia từng nói ra tên của Chu Mãn Long. Sau đó lại liên tưởng sự xuất hiện của Ngự Lâm Quân và phụ tử Công Tôn... Chúc Mãn Chi lập tức hiểu ra, khó trách Phúc Mãn Lâu làm càn như vậy. Vụ án tàng trữ buôn lậu muối mới vài ngày đã kết án, hóa ra là có phủ Trung Úy làm chỗ dựa phía sau! Bàn tay che miệng nàng buông ra, Chúc Mãn Chi vội vàng hoang mang rối loạn muốn nói chuyện, lại thấy Hứa Bất Lệnh nhảy hai ba cái đã lên đầu tường, qua mấy cái lên xuống đã biến mất ở sau tường vây. - Ôi! Từ từ đã, ta… Chúc Mãn Chi quýnh lên vội vàng đuổi theo nhưng tường vây phải cao gấp đôi nàng, không mang phi trảo chắc chắn không lên được. Nàng chỉ có thể dắt ngựa lại dặn dò một câu: - Ngựa ngoan đừng lộn xộn nhé! Nếu làm ta ngã chết thì tiểu vương gia nhà ngươi sẽ làm thịt ngươi đó. Ngựa Truy Phong phì hơi ra mũi, bất mãn quá rõ ràng. Nhưng nó rất nghe lời thành thật đứng ở phía dưới tường vây. Chúc Mãn Chi dùng khăn tay lót ở trên yên ngựa, cẩn thận trèo lên đứng ở trên yên. Nàng lộ ra nửa cái đầu ở tường vây, vừa hay nhìn thấy Hứa Bất Lệnh đã ngồi ở trên đài diễn võ nơi xa, bày ra tư thái thật hào hiệp...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]