Một lúc trước, Hứa Bất Lệnh trở lại ngõ nhỏ phố Trường Nhạc.
Chúc Mãn Chi ôm trường kiếm vào trong ngực, trong mắt lấp lánh đầy sao, chạy đến trước mặt hắn quan sát vài lần:
- Hứa công tử, ngươi thật lợi hại. Trần Tứ Gia là nhân vật lớn trên phố này, một thân công phu khổ luyện có tiếng...
- hắn đến ba quyền cũng không đỡ được, khổ luyện công phu cái gì.
Hứa Bất Lệnh nhận trường kiếm đeo ở bên hông, mang theo Chúc Mãn Chi đi phố Hổ Đài.
Chúc Mãn Chi vẫn dắt ngựa. Nàng hơi cân nhắc rồi lại mở miệng nói:
- Hứa công tử, nghe nói ngươi trúng độc, không thể động tay chân...
- Ta chỉ hoạt động gân cốt, không phải động tay chân.
- ...
Chúc Mãn Chi chớp chớp mắt, cảm thấy như hai người nói chuyện không ăn nhập gì. Nàng bỏ qua lời khách sáo liên hệ tình cảm, ngược lại nói:
- Thật ra... ta không hiểu lắm, công tử nói ra tên là có thể xong việc. Vì sao còn mạnh mẽ động thủ?
Hứa Bất Lệnh nhướn mày:
- Nói tên thì người ta chỉ chịu phục bên ngoài thôi. Đánh ngã người ta mới chịu phục trong lòng.
Chúc Mãn Chi ‘ồ’ một tiếng. Nàng đi theo một đoạn, lại dò hỏi:
- Công tử võ nghệ cao như vậy, khi còn nhỏ chắc ăn không ít khổ nhỉ? Học võ là mệt nhọc nhất. Khi còn nhỏ mỗi ngày ta đều khóc. Phụ thân ta cứng rắn muốn dạy ta, nương ta vẫn luôn che chở cho ta. Kết quả chịu không ít tội, công phu cũng không học giỏi...
Hứa Bất Lệnh nhớ lại ký ức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-hung-manh/915999/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.