Từ tiền triều, Trung Nguyên bắt đầu trọng dụng người học võ, cho đến triều Đại Nguyệt dùng võ hưng quốc đề cao địa vị của người học võ. Qua mấy trăm năm truyền thừa, địa vị người học võ dần dần áp đảo văn nhân.
Tuy rằng việc này làm thực lực nước Đại Nguyệt tăng mạnh đến quét ngang thiên hạ nhất thống Trung Nguyên nhưng cũng mang đến tác dụng phụ không nhỏ.
Thường nói ‘tú tài tạo phản, mười năm không thành’, trong tay văn nhân nắm là bút, phần lớn lại là người thông minh. Trừ việc sau lưng mắng vài câu ngấm ngầm hại người thì không tạo thành ảnh hưởng quá lớn với người cầm quyền.
Mà trong tay võ nhân nắm là đao, hơn nữa phần lớn là người thô bạo ‘thất phu giận dữ, máu bắn năm bước’. Không hài lòng một cái gϊếŧ quan tạo phản là chuyện thường ngày.
Sau khi đương kim thiên tử kế vị, triều Đại Nguyệt đã hình thành phong trào tinh thần du hiệp, thế gia giang hồ truyền thừa mấy trăm năm, thậm chí tới nông nỗi coi rẻ vương quyền.
Xung đột giữa các bên cuối cùng đưa tới gần như phá hủy một thế hệ người giang hồ ‘Thiết ưng săn lộc’, võ nhân mới hơi thu liễm, an phận thủ thường hơn một chút.
Nhưng phong trào tập võ đã truyền thừa mấy trăm năm, Đại Nguyệt dùng võ lập quốc tướng môn thế gia đông đảo, cũng không thể thay đổi ngay. Cuối cùng cũng chỉ có đặt kế hoạch xây dựng Tập Trinh Ti giám sát giang hồ lục lâm, hai bên vẫn duy trì ăn ý và cân bằng với nhau.
Tập võ không phải tự mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-hung-manh/915998/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.