🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Người đến đúng là người bên cạnh Tiền phu nhân, ma ma nhìn thấy cái khăn trắng như tuyết kia, lại nhìn giường đệm vẫn như ngày hôm qua, vẻ mặt tự nhiên thu hồi khăn, cười nói: "Đại thái thái[1], người mấy phòng Phó gia đều đã ở tiền viện, phu nhân bảo người cùng Đại thiếu gia dùng bữa sáng xong thì qua đó."
[1] bà (tiếng gọi phụ nữ đã có chồng)
Tần Vận cười đáp lại, sai người mang đồ ăn sáng lên, tự mình đến trong sân gọi Tạ Cảnh trở về.
Ma ma nhìn một màn này, trên mặt ý cười càng thêm đậm.
Đến khi trở về trước mặt Tiền phu nhân, nói: "Đại thiếu gia cùng Đại thái thái tuy rằng còn chưa viên phòng, nhưng tình cảm của hai người cũng không tệ lắm."
"Còn chưa viên phòng sao?" Động tác trong tay Tiền phu nhân hơi dừng lại, thở dài: "Ta đã nói ngày thành thân này định ra quá vội. Tần gia đại phòng mấy năm nay xảy ra không ít chuyện, chỉ mong nàng ở lâu thêm hai năm đấy. Nhưng vị tỷ tỷ kia của ta đã chờ không kịp muốn Cảnh ca nhi hồi kinh."
Ma ma cười, cũng không nói tiếp.
Lời này, bọn họ cũng không thể tiếp.
Tuy rằng bà biết một chút sự tình, nhưng ở trước mặt chủ tử, nghe thì nghe nhưng tuyệt đối không thể tiếp lời.
Đây không phải lần đầu tiên Tần Vận gặp người Phó gia, nàng vẫn mơ hồ còn có chút hiểu biết tính cách những người này.
Phó gia có tổng cộng năm phòng.
Ngoại trừ đại phòng và tứ phòng là đích xuất, ba phòng còn lại đều là thứ xuất, mà ba vị thứ xuất này của lão gia cũng không phải do cùng một di nương sinh ra.
Phó lão thái gia và lão phu nhân, cùng một vị di nương còn sống vài năm trước đã trở về quê nhà, không hề ra ngoài.
Lúc này Tạ Cảnh thành thân, bọn họ cũng chỉ sai người đưa đồ tới, người vẫn không trở về.
Cho nên, trước mắt trưởng bối lớn nhất đó là đại phòng Đại lão gia Phó Hạ và Tiền thị.
Vừa bước vào tiền sảnh, Tần Vận liền cảm giác được không ít ánh mắt dừng trên người mình.
Hôm nay là lần đầu tiên sau khi thành thân nàng chính thức bái kiến trưởng bối Phó gia, cho nên trang sức trên người cao quý lại điệu thấp.
Phó Thục căm giận cắn môi, đôi mắt ngoan độc nhìn chằm chằm Tần Vận.
Hôm qua nàng ta không thấy được bộ dạng Tần Vận, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là hồ ly tinh có thể câu người.
Dáng người đó, dung mạo đó, nếu có thể bán đến những chỗ hạ đẳng, nhất định là có thể bán được giá tốt nhất.
Nhị phu nhân duỗi tay túm lấy Phó Thục, thấy Phó Thục lấy lại tinh thần mới thoáng yên tâm.
Phó Viện ngồi ở đối diện, nhìn bộ dáng này, nhịn không được cười lạnh.
Đích trưởng nữ tứ phòng Phó Khanh tò mò nhìn Phó Viện chằm chằm: "Nhị tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Ta cảm thấy Đại tẩu khá tốt nha, dáng người đẹp, tính tình nhìn qua cũng nhu hòa."
Phó Viện hơi sững sờ, ngay sau đó phản ứng lại, nàng mới vừa rồi cười lạnh, sợ là làm Phó Khanh hiểu lầm: "Ta cũng cảm thấy Đại tẩu khá tốt, cũng không có không hài lòng đối với Đại tẩu."
Nói xong, hướng mắt nhìn Phó Thục.
Phó Khanh tức khắc sáng tỏ, che miệng cười khẽ: "Vừa rồi ta còn chưa nói xong, Đại tẩu nhìn qua là nhu hòa, nhưng cặp mắt kia lại bán đứng nàng. Nếu Đại tỷ tỷ còn dám tới nữa thì tuyệt đối không chiếm được chỗ tốt."
Tạ Cảnh và Tần Vận đã hành lễ với đại lão gia và Tiền thị, đại lão gia lấy ra một bao lì xì thật dày đặt trước mặt Tần Vận, còn Tiền thị thì lấy ra một bộ trang sức hồng bảo thạch, cộng thêm một cây kim thoa (trâm vàng): "Cây trâm này là Bình Dương Hầu phu nhân nhờ người đưa đến, nói là lễ gặp mặt cho tức phụ cháu ngoại trai."
Tần Vận mím môi, khom người để Tiền thị cài cây trâm lên tóc nàng.
Kim thoa kiểu dáng hoa lệ, tua đều là dùng trân châu lớn nhỏ cùng loại.
Thủ công tinh xảo như vậy, vừa thấy liền biết không phải vật tầm thường.
Đôi mắt Phó Thục đều đỏ cả lên.
Nàng đương nhiên biết ý tứ trong lời này, đây là Bình Dương Hầu phu nhân tặng lễ gặp mặt cho con dâu của mình!
Nếu không phải Tần Vận làm rối, ngày sau nàng nhất định có thể trở thành thê tử của Tạ Cảnh, có thể trở thành con dâu của Bình Dương Hầu phủ!
"Đại tẩu thật đúng là vận khí tốt, không chỉ có có thể trèo cao lên Phó gia, còn được Bình Dương Hầu phu nhân ưu ái. Kim thoa này sang trọng như vậy, Đại tẩu mặc dù rất xinh đẹp, lại cũng không quá lấn át." Phó Thục âm dương quái khí[2] nói.
[2] kỳ quái; quái gở (chỉ tính cách, hành động quái gở, không giống bình thường)
Lời vừa nói ra, cả phòng yên tĩnh.
Tiền thị hung hăng nhíu mày, không có thiện ý liếc nhìn Phó Thục, sau đó nói với nhị phu nhân: "Nếu không dạy dỗ tốt thì mang về dạy lại cho tốt, đừng mang ra ngoài làm mất mặt xấu hổ."
Nhị phu nhân biến sắc, nhíu mày: "Đại tẩu nói lời này quá kỳ quái, Thục tỷ nhi dù cho nói chuyện không dễ nghe, cũng là tiểu bối. Ý tứ trong lời nói của tẩu là nên nói với một tiểu bối sao?"
Hai người đối chọi gay gắt, Tần Vận có thể nhận thấy nhị phu nhân này không phải người hiền lành.
Tính cách người Tiền gia rất cao ngạo, sau lưng Tiền thị còn có Bình Dương Hầu phủ chống lưng, tại sao nhị phu nhân Phó gia này còn có thể nói chuyện như vậy ở trước mặt bà?
Có thể thấy được, địa vị của Tiền thị ở Phó gia cũng không tốt lắm.
"Ta là nữ nhi Tần gia, Tần gia mặc dù không giàu có và đông đúc bằng Phó gia, nhưng ở Hàng Châu cũng là đứng đầu. Huống chi, ta là do dòng chính Tần gia sinh ra, lại xuất thân đích nữ. Lời này của Đại muội muội, cũng là nên đối với trưởng tẩu nói sao? Nếu là đặt ở Tần gia chúng ta, như Nhị thẩm thẩm đây, là không thể nhận lễ của chúng ta."
Giọng Tần Vận trong trẻo nhưng lạnh lùng, nói cười dịu dàng, nhìn qua một chút tức giận đều không có.
Nhưng trong ý tứ lời nói, không thể nghi ngờ, không phải đều là đang hạ thấp nhị phòng là thứ xuất, không có tư cách nhận lễ bái của tức phụ dòng chính là nàng.
Phó Thục chịu không nổi vẻ châm chọc của Tần Vận, đột nhiên nhảy dựng lên: "Tần Vận, ngươi không phải chỉ dựa vào khuôn mặt này thôi sao? Còn chưa có cập kê đã đến thông đồng......"
"Bốp!" Phó Thục đột nhiên im bặt, mặt cũng lệch một bên.
Tạ Cảnh thần sắc lạnh băng thu hồi tay: "Từ trước đến nay ta không đánh nữ nhân, ngươi là kẻ thứ nhất. Phó Thục, có một số việc ta không hỏi, không có nghĩa là ta không truy cứu. Món nợ ngày hôm qua cùng hôm nay coi như đều tính xong."
Tạ Cảnh cũng không hề để Tần Vận bái kiến trưởng bối khác, dứt khoát ngồi xuống một bên: "Vận tỷ nhi là đích tức đại phòng mà Phó gia dùng tam môi lục sính chính thức nghênh đón vào, Nhị thúc và Nhị thẩm vốn là không thích hợp xen vào, cũng không có tư cách xen vào. Trước đây nể mặt mọi người đều là người Phó gia, ta không so đo những lời đó của Phó Thục. Nhưng những lời nói hôm nay, ta nhất định truy cứu tới cùng!"
Tiếng nói vừa dứt, nhị lão gia bất an đứng dậy, hung hăng nắm Phó Thục đến trước mặt Tạ Cảnh: "Ngươi cũng biết tính tình đường muội này của ngươi, nàng chính là như vậy. Ngày thường nàng quá mức ỷ lại ngươi, nàng cũng chỉ là hiểu lầm tức phụ của ngươi."
"Xin lỗi." Tạ Cảnh lười biếng nhướng mi, cười nhạo.
Mặt Phó Thục đỏ lên, bướng bỉnh không xin lỗi.
Nhị lão gia tức giận tát nàng ta một cái.
Tiểu tử Tạ Cảnh này chính là Bình Dương Hầu phủ Thế tử gia, nếu đắc tội hắn, ngày sau còn không biết sẽ thế nào.
"Không cần." Tần Vận nhẹ giọng nói: "Ta không tính tha thứ. Bán Hạ..."
Bán Hạ lập tức tiến lên, đem một cái hà bao tinh xảo đưa cho Tần Vận.
Tần Vận sờ soạng vàng lá trong hà bao, mặt mày lạnh lùng.
Nàng vốn thật không tính dùng vàng nện người, nhưng Phó Thục thật sự là quá khiến người chán ghét!
"Đây là lễ cho Đại muội muội. Lễ tương đối mỏng, mong rằng Đại muội muội không chê." Tần Vận ý cười trong suốt đưa túi tiền tới trước mặt Phó Thục.
Phó Thục nhíu mày, hồ nghi nhìn chằm chằm Tần Vận, nhưng vẫn vươn tay tiếp nhận hà bao.
Không ngờ, ngay khi tay nàng sắp nhận được hà bao, Tần Vận nhẹ buông tay, hà bao lập tức rơi trên mặt đất, cái túi đầy vàng lá rơi xuống đất.
Lễ gặp mặt tặng vàng cũng không phải ít, nhưng trực tiếp tặng một túi vàng lá thật sự là quá khiến người kinh ngạc.
Tạ Cảnh cười đầy ẩn ý, ngồi dựa vào ghế xem kịch.
Sắc mặt Phó Thục đỏ bừng, gắt gao mà trừng mắt Tần Vận: "Tần Vận! Ngươi có ý gì? Ngươi là đang..."
"Không sai, chính là đang nhục nhã ngươi." Tần Vận chậm rãi đứng dậy, ý cười mới vừa rồi không còn chút nào.
"Thứ nhất, ta là người Phó gia dùng tam môi lục sính chính thức nhận định, hơn nữa còn là gả cho đích trưởng tử, cũng không phải gả cho người của nhị phòng ngươi.
Thứ hai, trên nguyên tắc, ta là tông phụ tương lai của Phó gia, mà ngươi bất quá là một nữ nhi gia phải gả ra ngoài; huống hồ, ta còn là trưởng tẩu của ngươi, ngươi có tư cách gì ở đây nghi ngờ ta?
Thứ ba, tuy rằng Tần gia không phải hoàng thân quốc thích hay nhà cao cửa rộng gì, nhưng cũng là gia đình có tiếng tăm ở Hàng Châu. Tuy rằng kém hơn Phó gia, nhưng ngươi cũng không có tư cách đến cho ta xem sắc mặt!
Thứ tư, Phó Thục, ngươi phải biết rõ thân phận của mình. Ngươi là đích nữ nhị phòng, mà Đại ca ngươi là đích tử đại phòng, các ngươi là đường huynh muội! Mà ngươi, đã cập kê, hơn nữa đang ở thời điểm nghị thân, nếu như truyền ra cái gì không tốt, hết thẩy mong đợi của ngươi đều sẽ không còn."
Sắc mặt Nhị phu nhân phút chốc trắng bệch.
Bà ta dung túng Phó Thục đi tìm Phó Vân, chẳng qua là biết thân phận thật sự của hắn là Tạ Cảnh.
Nhưng mà không ngờ Tần Vận này ở trong lòng Tạ Cảnh lại quan trọng như vậy.
Trước mắt Phó Thục đắc tội Tần Vận, cũng chính là đắc tội Tạ Cảnh. Mặc dù trước kia có chút tình nghĩa cũng hoàn toàn mất đi.
Nhị phu nhân rốt cuộc ngồi không yên, lập tức tiến lên kéo Phó Thục lại, tự mình nhận lỗi với Tần Vận: "Cháu dâu ngươi yên tâm, sau khi trở về ta nhất định quản thúc Thục tỷ nhi thật tốt, nhất định sẽ không để nàng lại xuất hiện trước mặt ngươi."
"Nương, sao người có thể như thế?" Phó Thục không thể tin.
"Ngươi câm miệng! Còn ngại không đủ mất mặt sao? Lập tức trở về viện của ngươi." Nhị phu nhân rống giận với Phó Thục.
Tần Vận nói giống thật mà là giả làm bà ta cảm thấy kinh hãi. Nhưng tương lai bọn họ còn dài, hôm nay ăn mệt, ngày sau nhất định đòi lại.
Phó Thục chỉ cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Ngoài ánh mắt khinh thường của Tần Vận nhìn qua, còn có ánh mắt khinh bỉ của Phó Viện và Phó Khanh, đều khiến nàng ta lưng như kim chích.
Thấy không ai nói giúp mình nữa, Phó Thục dậm chân, khóc lóc chạy ra ngoài.
Tần Vận cười cười không để ý, chỉ hướng mắt nhìn Bán Hạ.
Bán Hạ tiến lên nhặt những miếng vàng lá đó lên, giao cho nhị phu nhân: "Nếu Đại cô nương chạy rồi, vậy vàng lá này, Nhị phu nhân cần phải nhận lấy. Trước khi cô nương nhà chúng tôi xuất giá, Đại cô gia cùng Đại cô nãi nãi đã chuẩn bị cho Cô nương vài rương vàng lá đấy."
Khóe miệng Tần Vận giật giật, bất đắc dĩ nhìn Bán Hạ.
Nhị phu nhân hít vào một hơi thật sâu, chịu đựng khuất nhục nhận lấy túi tiền kia.
Lúc này trò khôi hài mới xem như tan.
Tần Vận lại tặng lễ gặp mặt cho những người cùng thế hệ, nhưng bình thường hơn.
Phó Khanh vốn dĩ cảm thấy khả năng các nàng cũng được tặng vàng lá, còn muốn chối từ.
Phó Viện lại tay mắt lanh lẹ giữ nàng lại, cười nói lời cảm tạ Tần Vận: "Khuyên tai Đại tẩu tặng thật là đẹp."
Trong số các vị trưởng bối còn lại, những thứ do nhị phòng, tam phòng và ngũ phòng tặng không tính là hậu hĩnh, chỉ có thể nói là ngoài mặt thì tốt nhưng bên trong thì không hề.
Tứ phòng và đại phòng cùng là đích xuất, tứ phu nhân cho Tần Vận lễ gặp mặt lại là một đôi vòng ngọc tốt nhất: "Đôi vòng tay này là năm đó lúc ta xuất giá, nương ta cho ta. Nhưng mà ta đã qua cái tuổi đó rồi, ta thấy rất hợp với con."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.