Đều do mình đến quá muộn.
Nếu không phải kẻ xấu kia ham sắc đẹp mà hạ thủ lưu tình thì chỉ sợ giai nhân hắn ôm trong lòng đã sớm hương tiêu ngọc vẫn.
"Sao lại ngốc như vậy? Tính mạng rất quan trọng, lần sau nếu như vậy phải buông vũ khí đầu hàng, có biết không?" Hắn ôm nàng, đè cánh tay lại để vết thương bớt rỉ máu.
Thế tử gia hắn sao lại nói xui xẻo như thế? Phương Hoa trừng mắt nhìn hắn một chút, rầu rĩ không vui nói:
"Không có lần sau!"
"Đúng, đúng, không có lần sau. Ta sẽ không để xảy ra chuyện như làn này nữa." Lý Tử Kính gật gật đầu, hắn nhớ lại hình ảnh kinh dị vừa nãy, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Hắn lúc này mới thực sự hiểu rõ tính tình Hoa biểu muội cương nghị cỡ nào, chẳng trách trước kia sau khi nàng thất thân với mình lại một mực muốn trốn tránh, lúc đó chắc nàng hận chết hắn mất a? Cũng đáng đời hắn phải làm nhiều chuyện như vậy để nàng vui vẻ.
Lúc một đám người chật vật trở lại vương phủ, thái phi cũng được tên gác cổng chạy gấp lại báo tin, vội vàng đi tới Lâm Nguyệt Các.
Nàng thấy Lý Tử Kính đang cẩn thận ôm cháu gái vào trong khuê phòng, nhưng lúc này cấp bậc lễ nghĩa gì cũng không quan trọng, bọn nhỏ biết phân biệt tình huống mà xử lý như vậy cũng tốt, nếu không nàng không biết phải ăn nói thế nào với chất tử ở Kinh Châu.
Lý Tử Kính nhẹ nhàng để Phương Hoa nằm trên giường, lại muốn cởi vạt áo xem cho nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-gia-dung-lam-loan/1339096/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.